Bài của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 24-11-2009] Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Tôi từng là một kế toán, thủ trưởng, và quản lý ở một tập đoàn kinh tế nhà nước và từng được thưởng danh hiệu “Lao động tiên tiến cấp thành phố” vì kết quả làm việc xuất sắc. Nhìn lại sự tu luyện của mình, tôi phát hiện rằng tôi có quá nhiều chấp trước người thường nghiêm trọng như truy cầu danh, lợi ích cá nhân, ích kỷ, và cố chấp. Nhờ Đại Pháp, tôi đã thay đổi hoàn toàn thành một người biết quan tâm tới người khác trước khi nghĩ tới bản thân. Thông qua tu luyện chân chính trong Đại Pháp, tôi bước đi trên con đường thần thánh và tôi trở thành một sinh mệnh mới được Đại Pháp tái tạo. Trong hơn mười năm tu luyện Pháp Luân Công, có vô số điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi.
Vào đêm 30 Tết Nguyên đán năm 2008, 21 người trong gia đình tôi đã đoàn tụ trong bữa tất niên. Một cậu em, tới đoàn tụ cùng gia đình từ cơ quan ở một thành phố khác, đã thốt lên: “Tạ ơn Ngài, Sư phụ Pháp Luân Công.” Tôi đã chảy nước mắt bởi những từ chân thành của cậu ấy.
Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã trải qua những thay đổi đáng kể. Tôi đã từng thờ ơ với những người khác, nhưng hiện giờ tôi quan tâm tới người khác và tự đo lường bản thân với Đại Pháp trong mọi thứ tôi làm. Tính cách ấm áp của tôi được những người hàng xóm ghi nhận và họ thậm chí hỏi tôi: “Tại sao cô tốt thế?” Thấy những thay đổi lớn lao ở tôi, mẹ chồng gần 80 tuổi của tôi, người đã bị liệt 20 năm, cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2005. Bà vứt sạch thuốc mà bà giữ trong nhiều năm ngay lập tức. Trong bốn năm tu luyện, bà không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Thông qua học Chuyển Pháp Luân và xem các bài giảng Pháp của Sư phụ, bà nhận ra tu luyện thật sự là quá trình tu tâm của người ta và quá trình cải biến tâm tính để trở thành một người tốt. Với nhận thức này, bà đã từ bỏ thói quen chỉ trích quá đáng con cái của bà. Bà từng luôn thô lỗ với một người con dâu của bà, nhưng giờ bà đã giải quyết ổn thỏa các vấn đề nên giữa họ khá bình hòa. Đại gia đình chúng tôi không ăn tối cùng nhau hơn 20 năm, giờ đã được hòa giải. Nhiều người hàng xóm chứng kiến sự cải biến tâm tính và sức khỏe của mẹ chồng tôi. Mặc dù bà đã gần 80 tuổi, bà đã trải qua thay đổi lớn và trông như một người mới. Bà đầy năng lượng, gương mặt luôn ửng hồng khỏe mạnh.
Vào năm 2005, tôi bị bắt khi đang dán tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công và bị giam một tháng ở trại giam. Sau đó, cảnh sát đưa tên của tôi vào danh sách các học viên Pháp Luân Công để giám sát. Khi cái gọi là những “ngày nhạy cảm” tới, tôi được một số những người tốt và học viên nhắc nhở phải cẩn thận bởi vì Phòng 610 đã có tên của tôi trong danh sách của họ. Tôi nghĩ đến Pháp của Sư phụ về việc Thần không gọi con người bằng tên của họ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh, tận dụng môi trường xã hội của người thường. Tôi nên hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình và trở về nhà với Sư phụ.
Sư phụ đã giảng,
“Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ định hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài.” (Đại Pháp kiên cố không thể phá, Tinh Tấn Yếu Chỉ II).
Sư phụ không thừa nhận nó, và học viên Đại Pháp cũng phủ định nó. Trong giai đoạn Thế vận hội Olympic ở Bắc Kinh, tôi tới Bắc Kinh hai lần để chứng thực Pháp và phát chính niệm. Mấy năm qua, với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi chưa bao giờ bị bất kỳ cán bộ nào của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) quấy nhiễu trong quá trình chứng thực Pháp.
Giảng chân tướng trên tiền Trung Quốc
Viết các thông điệp trên tiền Trung Quốc là một cách khá tốt để giúp chúng sinh. Hiện giờ, nhiều người Trung Quốc rất thích truy cầu tiền, cho nên họ sẽ xem kỹ càng tờ tiền mà họ nhận được bất kỳ lúc nào hoàn thành giao dịch.
Kể từ khi tôi bắt đầu giảng chân tướng bằng tiền Trung Quốc, tôi đã toàn tâm toàn ý vào đồ án này. Tôi không chỉ tự làm, mà còn khuyến khích gia đình tôi sử dụng tiền giấy mang thông điệp chân tướng. Khi tôi biếu tặng tiền cho bạn bè hoặc những người bà con của mình tại đám cưới, đám tang, hay ngày sinh nhật con cái, tôi sử dụng tiền giảng chân tướng. Tôi bảo với họ rằng họ càng sử dụng những tờ tiền này, thì chân tướng về Đại Pháp sẽ càng được truyền rộng và họ càng được nhiều phúc báo. Khoảng 50 họ hàng, bạn bè của tôi đã sử dụng hàng trăm tệ tiền giảng chân tướng. Tôi cũng giữ một số tờ tiền như thế để đổi tiền cho những người nhờ tôi đổi. Tôi viết một số thông điệp giảng chân tướng trên tiền cho con trai tôi để cháu có thể sử dụng ở cửa hiệu nhỏ của nó. Tôi đổi các tờ tiền mệnh giá vài ngàn tệ thành những tờ tiền mệnh giá nhỏ hơn để cho các học viên dùng sau này. Nhiều năm trước, tôi đã phân phát mười ngàn tệ, hầu hết là loại mệnh giá 1, 5, hoặc 10 tệ.
Một hôm, một học viên bảo tôi rằng tiền của anh ấy bị trả lại khi anh ấy thử mua gì đó. Tôi không trả lời thẳng anh ấy mà than phiền trong tâm: “Anh gặp chuyện kiểu này bởi vì anh có chấp trước vào sợ hãi.” Tôi đã không đối đãi với vấn đề của anh ấy bằng chính niệm, còn chấp trước tự mãn và hiển thị của tôi càng mạnh hơn. Tôi tự cao tự đại nghĩ rằng: “Tôi chả bao giờ gặp vấn đề kiểu này. Lát nữa, tôi còn viết nhiều thông điệp giảng chân tướng hơn vào mấy tờ tiền mà cũng không bị trả lại.” Trong khi đang nghĩ thế, chồng tôi cao giọng, “Con chúng ta nói ngân hàng đã từ chối nhận tiền và bảo cô đừng viết lên tiền nữa.” Tôi lập tức nhận ra chính là sự kiêu ngạo của tôi gây ra việc này. Khi tôi bình tĩnh lại và hướng nội, tôi rà soát lại tâm trí của mình xem tâm muốn chứng thực cá nhân, tâm tự mãn và hiển thị. Tôi quyết tâm phải trừ bỏ những vấn đề này vì hiểu rằng Sư phụ đã phải chịu đựng nhiều đau đớn để giúp chúng ta đề cao trong tu luyện. Kỳ thực, chính là Sư phụ đã cứu người trong quá trình chứng thực Pháp của chúng ta. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi viết các thông điệp trên tiền giấy, một phụ đạo viên đã khuyên tôi không nên viết trên những tờ tiền có mệnh giá lớn vì nó sẽ tạo ra tổn thất lớn về tài chính nếu ngân hàng từ chối nhận tiền. Tôi đã nghĩ: “Đại Pháp là vĩ đại. Nếu tôi có tâm thuần tịnh, ngân hàng chắc chắn sẽ nhận tiền.” Thế rồi tôi viết vào một vài tờ 100 tệ và ngân hàng đã nhận tiền của tôi mà không có vấn đề gì. Tôi biết đó là sự khuyến khích của Sư phụ giành cho tôi. Sư phụ chỉ cần chính niệm của chúng ta thì Sư phụ sẽ làm tất cả mọi thứ cho chúng ta.
Một hôm, tôi tới một thành phố lân cận để mua một số vật liệu. Khi tới đó, tôi nhận ra toàn bộ số tiền giấy mà tôi có đều mang thông điệp giảng chân tướng. Tôi lưỡng lự – tôi có nên mua vật liệu bằng số tiền này không? Tôi đã nhớ Pháp của Sư phụ rằng sức mạnh của chúng ta tương ứng với chính niệm của chúng ta. Tôi đã thỉnh cầu Sư phụ gia trì chính niệm của mình. Sau đó, tôi đã mua vật liệu bằng số tiền đó và trở về nhà mà không gặp rắc rối gì.
Thay đổi quan niệm và giảng chân tướng
Tôi luôn muốn phân phát tài liệu giảng chân tướng bởi vì tôi nghĩ rằng việc đó sẽ cho phép tôi cứu nhiều người mà không phải nói chuyện trực tiếp với họ. Tôi phối hợp với một học viên khác để phân phát tài liệu ở vùng ngoại ô. Đôi khi, chúng tôi làm việc này ở chợ trời, và đôi khi chúng tôi cứ đi khắp các ngôi làng, phát cho từng cư dân một. Mỗi lần chúng tôi tới, chúng tôi mang theo 700 tới 1.000 tài liệu. Chúng tôi làm việc này vài năm nhưng hiếm khi nói chuyện với mọi người trực diện. Sau khi nghĩ về Pháp của Sư phụ về giảng chân tướng và cứu người, tôi nhận ra rằng tôi đã cố ẩn giấu chấp trước giữ thể diện, tránh xung đột, và truy cầu danh trong việc chứng thực Pháp. Đó là một vấn đề nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi bị chấp trước vào cảm giác tốt đẹp từng có như khi người ta đáp lại mỗi khi tôi đưa ra mệnh lệnh, bởi vì tôi đã từng là một viên chức ở nhà máy. Tôi ôm giữ những chấp trước này trong nhiều năm, nhưng tôi đã quyết định buông bỏ chúng. Sau khi thay đổi những quan niệm này, tôi bắt đầu nói với mọi người về Đại Pháp. Khi tôi không làm tốt như thuở đầu, tôi bình tâm hướng nội tìm xem có bất kỳ vấn đề gì với điều tôi nói không và làm sao đánh thức hiệu quả nhất phần đã tu tốt của tôi. Tôi đo lường khả năng giảng chân tướng của tôi với Pháp của Sư phụ và học được khá nhiều từ các bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ. Dần dần, từ việc chỉ nói với hai, ba người lúc đầu, tôi giờ có thể nói chuyện thoải mái với hơn 20 người trong một nhóm.
Lần đầu tôi giảng chân tướng trên xe buýt là có hơn 30 hành khách. Tôi muốn nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và vụ “tự thiêu” ở Quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ ngụy tạo. Tôi cũng muốn khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để họ được phúc báo từ thiên thượng. Tôi cố mở miệng để thốt ra những lời này mà không làm được. Khi tôi chuẩn bị tới bến của mình, tôi có một niệm rằng những chúng sinh đằng sau mỗi người trên xe buýt đang mong mỏi được nghe sự thật về Đại Pháp. Lần này, tôi không do dự nữa. Tôi đứng lên nói với các hành khách rằng tôi muốn nói một đôi điều quan trọng với họ. Đột nhiên, xe buýt rất yên lặng, và mọi người đã lắng nghe tôi mà không nói gì cả. Khi tôi rời khỏi xe buýt tôi thấy một số hành khách đã vẫy tay với tôi. Tôi rất vui và biết rằng đó là sự động viên của Sư phụ, và Sư phụ đã an bài để điều này xảy ra. Giờ tôi cứ thoải mái sử dụng công năng để trừ bỏ tà ác bằng cách phát chính niệm ở những nơi công cộng. Tôi luôn cảm thấy hoàn toàn ung dung tự tại trong việc giảng chân tướng, và tôi đã cố gắng hết sức để cứu người thuộc mọi tầng lớp xã hội bằng nhiều cách khác nhau.
Cứu người bằng cách phân phát đĩa DVD Shen Yun
Một hôm, tôi tới vùng ngoại ô cách khoảng 40km để phân phát đĩa DVD Shen Yun. Bởi vì chương trình biểu diễn gồm ba đĩa DVD nên tôi chỉ mang được 200 tới 300 bộ của chương trình biểu diễn. Vì một số làng có hơn 1.000 hộ nên tôi phải đề nghị một số hộ dùng chung một bộ đĩa DVD và thay nhau xem. Đôi khi họ còn tranh nhau lấy đĩa DVD. Sau khi phân phát hết đĩa DVD, tôi lên xe buýt đi về nhà và giảng chân tướng cho hành khách trên xe. Ngay trước khi tôi bắt đầu, tôi thấy một phụ nữ trung niên giúp một bà lão xuống xe nên tôi bắt đầu nói về truyền thống Trung Hoa về việc đối xử tốt với người cao tuổi. Sau đó, tôi bắt đầu nói về đạo lý của Khổng Tử trong truyền thống Trung Hoa và xã hội Trung Quốc hiện đại đã bị tà linh ĐCSTQ đầu độc. Tôi nói xã hội Trung Quốc đã thoái hóa đến thế nào, sự thối nát của ĐCSTQ, và vụ “tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ dàn dựng. Tôi cũng nói về những người nông dân bị phân biệt đối xử ở Trung Quốc; về Tàng tự thạch – tảng đá có chữ “Trung Quốc Cộng Sản Đảng vong” được khắc tự nhiên; về ĐCSTQ sùng bái “giả, ác, đấu” lại sợ hãi Pháp Luân Công, vốn theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Tôi cũng bảo họ rằng trời sẽ ban phúc cho Trung Quốc và sẽ diệt ĐCSTQ, và làn sóng người Trung Quốc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó lớn đến thế nào.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên khác, chỉ vào một người đàn ông trung niên trước mặt tôi, ngắt lời tôi và nói: “Bà có biết ông ấy là ai không? Ông ấy là từ sở cảnh sát thành phố.” Tôi đáp lại: “Tôi có thể nhận ra ông ấy là một người có vị trí cao trong xã hội. Buổi gặp mặt của chúng ta với những người khác hôm nay là do duyên tiền định.” Ông ấy nói: “Vâng, tôi nghe tất cả những điều bà nói nhờ mối duyên tiền định của chúng ta.” Tôi nói: “Quả đúng thế, chúng ta có một mối duyên tiền định. Tôi sẽ cho ông một bí danh là ‘Trần Nguyên’ và ông có thể dùng bí danh này để thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên, và Đội Thiếu niên Tiền phong. Ông có thích không?” Ông ấy nói: “Được.” Trong khi nói chuyện, tôi đã tới bến để chuyển xe buýt. Người đàn ông từ sở cảnh sát đã nói với người lái xe: “Đừng tính tiền bà ấy, tôi sẽ trả tiền vé.” Tôi nói: “Cảm ơn ông, nhưng chúng tôi là học viên Pháp Luân Công nên không thể để ông làm như thế.” Một cô gái xuống xe buýt cùng với tôi. Cô ấy bảo tôi: “Cha của người cảnh sát đó là chỉ huy sở cảnh sát thành phố, ông ấy khá nổi tiếng. Cả nhà ông ấy làm ở sở cảnh sát. Trước đây, tôi đã từng đọc sách Pháp Luân Công và tôi biết Pháp Luân Công là tốt, nhưng tôi sợ bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Như vậy sẽ rất thống khổ.” Tôi nói: “Chúng ta đã chờ đợi Pháp hàng ngàn năm rồi. Đừng để lỡ mất cơ duyên quý giá này.” Cô ấy bảo với tôi là cô ấy sẽ đọc sách lại khi trở về nhà. Tôi biết Sư phụ từ bi sẽ không bỏ sót một ai có tiền duyên với Đại Pháp.
Hợp thập.
Viết ngày 5 tháng 11 năm 2009
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/24/212021.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/10/113026.html
Đăng ngày 08-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.