Bài viết của học viên Triệu Hà tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2009] Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Mặc dù tôi có rất nhiều chấp trước và nhân tâm, Sư phụ đã tịnh hóa cho tôi, một người khuyết tật cấp độ 5 với đủ mọi loại bệnh tật. Tôi, một người luôn luôn dựa vào thuốc mà sống, thực sự cảm thấy toàn bộ cơ thể mình trở nên rất nhẹ và vô bệnh tật.

Đồng thời, Sư phụ đã cho tôi được thấy nhiều điều kỳ diệu của Đại Pháp, chẳng hạn như những cảnh tượng tuyệt vời trong những không gian khác, trạng thái thông chu thiên, trạng thái chủ nguyên thần rời khỏi cơ thể và cảnh tượng những sinh mệnh xấu xa bị thanh trừ. Do đó, tôi hiểu sâu sắc rằng mọi câu Sư phụ nói đều đúng, vì chính tôi đã chứng kiến tất cả những điều này.

Nhìn lại hơn 10 năm qua, chính nhờ sự bảo hộ của Sư phụ mà tôi mới có được ngày hôm nay. Tôi không thể tìm được lời nào để diễn tả lòng biết ơn đối với Sư phụ. Giờ đây, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình trong năm qua cùng các đồng tu, và hy vọng các đồng tu sẽ rút được bài học từ những thiếu sót của tôi.

1. Học Pháp

Sư phụ liên tục yêu cầu chúng ta học Pháp, học Pháp và học Pháp nhiều hơn nữa. Tôi cũng hiểu sâu sắc về tầm quan trọng của việc học Pháp. Do đó, tôi đã học Pháp một cách chăm chỉ. Nếu có ngày nào tôi không học, tôi sẽ cảm thấy thiếu. Ngay cả thời kỳ cuộc bức hại khốc liệt nhất và tôi bị giam giữ tại trại cưỡng bức lao động, tôi vẫn kiên trì học Pháp. Chính Pháp của Sư phụ đã giúp tôi vượt qua lần lượt từng khảo nghiệm.

Sau khi tôi thiết lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà năm 2003, tôi luôn cảm thấy rằng không bao giờ có đủ thời gian. Lúc đầu, tôi học Pháp một mình tại nhà. Khi tôi học Pháp cùng các đồng tu, tôi thấy rằng một số người đã thêm vào hoặc bỏ qua các từ, và do đó tôi cảm thấy rằng việc tham gia học Pháp nhóm là lãng phí thời gian của bản thân và tôi học được ít. Bị dẫn động bởi tâm vị kỷ, tôi nghĩ rằng việc tham gia học Pháp nhóm đã can nhiễu tôi và tôi thà học Pháp một mình tại nhà còn hơn.

Sư phụ tôn kính đã điểm hoá cho tôi theo nhiều cách khác nhau. Đặc biệt trong một lần một đồng tu ở một làng bên mời tôi tới nhà cô ấy. Tại đó tôi đã gặp một học viên lớn tuổi khoảng 70 tuổi chăm chỉ tham gia luyện công tập thể vào buổi sáng và học Pháp nhóm vào buổi tối mặc dù nhà ông rất xa điểm luyện công. Có người đã tính toán và nhận ra rằng khoảng cách mà ông đi bộ hàng ngày từ nhà tới điểm luyện công trong 1 năm tương đương với một chuyến đi khứ hồi đến Bắc Kinh!

Sự kiên định của vị học viên này giống như một tấm gương soi rọi tâm ích kỷ của tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta “tập trung vào việc học Pháp và tu luyện”. So sánh với vị học viên này, tôi nhận ra rằng mình còn cách xa với Pháp. Thông qua học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, tôi nhận ra rằng học Pháp nhóm không chỉ là một hình thức, mà còn là vấn đề chính của việc liệu tôi có thể buông bỏ tự ngã để viên dung chỉnh thể, để viên dung với phương thức tu luyện mà Sư phụ để lại cho chúng ta, để làm theo chỉ dẫn của Sư phụ và làm một đệ tử của Sư phụ. Thể ngộ bất ngờ này đã khiến tôi bị sốc. Vì tôi học Pháp hằng ngày và coi bản thân mình là một đệ tử của Sư phụ, tại sao tôi lại không làm theo lời của Sư phụ? Kể từ đó, tôi đã tham gia học Pháp nhóm và viên dung trong chỉnh thể.

2. Tu tâm tính và buông bỏ chấp trước

Sư phụ giảng:

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Sinh ra trong thùng thuốc nhuộm người thường, ngoài việc bị nhuốm văn hóa đấu tranh biến dị của ĐCSTQ, tôi luôn cho mình là hơn người, khiến tôi có những chấp trước mạnh mẽ. Trong quá trình tu luyện của tôi, tất cả các loại chấp trước nổi lên hết lần này đến lần khác, chẳng hạn như tâm hiển thị, chấp vào danh và tài vật, tâm tranh đấu, tâm đố kỵ, tâm hoan hỉ, tính tò mò và chấp vào bản sự hơn người.

Dưới áp lực của những vụ bắt giữ phi pháp bởi tà ác và trả nghiệp thông qua khổ nạn, tôi đã vượt qua với sự dẫn dắt và giúp đỡ của Sư phụ. Bởi vì tôi dường như vượt qua khó nạn một cách suôn sẻ, các đồng tu đã có một sự hiểu lầm. Phần lớn đều nghĩ rằng tôi học Pháp tốt, thuộc Pháp hơn và có nhiều chính niệm hơn họ. Ban đầu khi tôi nghe lời khen ngợi này, tôi đã không xem trọng nó trên bề mặt, nhưng cảm thấy hoan hỉ trong tâm khi nghe những điều này.

Sau đó khi tôi học Tính tấn yếu chỉ:

“Chấp trước vào danh, sẽ hữu vi tà pháp, nếu danh nổi ở thế gian ắt khẩu thiện tâm ma, mê hoặc người ta và làm loạn Pháp.” (Người tu cần tránh)

“quyền lực là cái mà người thế gian cầu, danh là trở ngại lớn mạnh khiến không thể viên mãn” (Đại Pháp vĩnh viễn thuần khiết như kim cương)

Pháp của Sư phụ đã bất ngờ thức tỉnh tôi. Tôi kiểm tra lại bản thân. Ồ, tôi thích nghe những điều êm tai. Chẳng phải đây là chấp trước vào danh và tình sao? Có rất nhiều chấp trước xấu mà tôi vẫn chưa buông bỏ! Tôi không tinh tấn như các đồng tu nghĩ. Tôi nên chính lại hiểu lầm này.

Sau khi nhận ra điều này, tôi đã thành thực nói về những thiếu sót của mình trong khi chia sẻ với các đồng tu. Tôi nói: “Những gì các bạn nghĩ về tôi không nhất định là đúng; tôi không tinh tấn như các bạn nghĩ. Tôi giống như một con công đang xòe đuôi. Những gì các bạn nhìn thấy chỉ là bề ngoài bóng bẩy nhưng tôi ẩn giấu những điều tiêu cực ở bên trong.”

Tôi vẫn có quá nhiều chấp trước xấu nhưng thực sự mong muốn tu luyện bản thân để trở về gia viên cùng Sư phụ. Sư phụ tôn kính đã sử dụng nhiều biện pháp để giúp tôi nhận diện và thanh trừ chấp trước của mình. Một lần có gì đó không ổn với máy in của tôi, và tôi trở nên khó chịu. Hai đồng tu hiểu về kỹ thuật đã đến. Một học viên phàn nàn rằng tôi mở cửa cho anh ấy quá chậm, và sau đó chỉ trích tôi, rằng: “Làm thế nào mà bác lại làm hỏng cái máy này chứ? Sau nhiều năm, bác dường như vẫn không hiểu gì về nó.” Những lời này đánh thẳng vào chấp trước ẩn sâu nhất của tôi – không cho phép người khác chỉ trích mình. Mặc dù tôi không nói gì, nhưng tôi cảm thấy tức giận và kìm lại nước mắt, đáp trả trong tâm: “Anh có lẽ còn tệ hơn tôi nếu ở trong tình huống tương tự!”

Lúc đó tôi cảm thấy rằng vì tôi đã ở tuổi 60, thật là xấu hổ khi bị một thanh niên chỉ trích trước mặt đồng tu trẻ khác. Tôi không nhận ra rằng chính Sư phụ đã sử dụng miệng của đồng tu này để loại bỏ các chấp trước của tôi.

Sư phụ giảng:

“mong rằng mọi người cuối cùng càng ngày càng tốt hơn, quyết không được giải đãi, quyết không được phóng túng, nhất quyết không thờ ơ. Lại nữa, tôi vừa giảng rồi, một khâu khiếm khuyết của đệ tử Đại Pháp, một thứ còn thiếu sót, chính là vấn đề nghe không lọt những phê bình giữa [mọi người] với nhau. Không được không tiếp thu ý kiến chính diện, thậm chí ý kiến phản diện của người khác, không được không cho động chạm đến, cái tâm ấy bắt đầu từ bây giờ là phải trừ bỏ. Đây không phải là một vấn đề về đề cao lên một điểm mà tôi yêu cầu mọi người trong giảng Pháp bình thường, đây là vấn đề rất then chốt, rất lớn cuối cùng mà ngay hiện nay phải gỡ bỏ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles 2006)

“Những thứ [kia] tôi có thể gỡ bỏ hết sạch cho chư vị; nhưng thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị nhất định phải trừ bỏ đi, nhất định phải bỏ, nhất định phải bỏ.” (Giảng Pháp tại Manhattan 2006)

Sư phụ muốn loại bỏ điều xấu này cho tôi, nhưng tôi vẫn bướng bỉnh ôm giữ nó. Không thể lên thiên thượng với một cái gánh nặng như vậy. Tôi hướng nội theo Pháp của Sư phụ. Mặc dù tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà vào lúc bắt đầu cuộc bức hại, tôi vẫn chỉ biết sắp chữ và in ấn. Tất cả các nhiệm vụ khác vẫn do các đồng tu khác làm. Trong những năm qua, tôi đã luôn chờ đợi và dựa vào sự giúp đỡ của người khác. Khi một đồng tu bắt đầu làm tài liệu giảng chân tướng sau đó đã đùa tôi: “Mặc dù bác bắt đầu từ sớm, bác vẫn không biết gì cả.” Đó là sự thực! Tôi thực sự nên hướng nội và loại bỏ thiếu sót của mình.

Có nhiều học viên trong khu vực địa phương của tôi – nơi mà cuộc bức hại rất khốc liệt. Chúng tôi có trách nhiệm phơi bày cuộc bức hại. Tôi khích lệ các đồng tu viết ra những trải nghiệm của họ và sử dụng cơ hội này để phơi bày toàn bộ tà ác. Khi tôi nghe thấy một số đồng tu nói rằng họ không có gì để chia sẻ, tâm tôi lo lắng và lại bắt đầu phàn nàn. Trong khi học Pháp, tôi biết tất cả những điều này đang chỉ ra những suy nghĩ con người của tôi. Sau khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã chia sẻ với các đồng tu và đưa cho họ các bài viết đã được đăng trên trang Minh Huệ để sử dụng làm tài liệu tham khảo. Kết quả là tất cả các học viên trong nhóm học Pháp của tôi đều viết lại những trải nghiệm bị bức hại của họ và tất cả chúng đều được đăng trên trang Minh Huệ.

Tôi cũng thường khích lệ các đồng tu gửi bài cho Minh Huệ. Tôi nói: “Minh Huệ là một trang web khả tín mà Sư phụ đã mở ra cho chúng ta; nó là trang web của chính chúng ta. Chúng ta nên cố gắng hết sức để duy trì nó. Nếu chúng ta không gửi thông tin khác nhau, vì các học viên làm việc cho Minh Huệ không thể tới Trung Quốc Đại lục, làm thế nào họ có thể duy trì trang web được?” Các đồng tu đã hiểu ra và tất cả đều chủ động duy trì trang web của chúng ta. Một số người không biết cách viết đã cung cấp thông tin của họ và những người có thể viết đã ghi lại thông tin đó. Sau khi xác minh và chỉnh sửa, chúng tôi gửi chúng cho Minh Huệ.

Khi tôi biết về thông báo Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 6 cho các học viên tại Trung Quốc, tôi đã liên tục khích lệ các đồng tu tham gia và kêu gọi họ gửi các bài chia sẻ sớm nhất có thể. Tôi cũng nhấn mạnh liên tục về thời hạn in và chỉnh sửa. Tới khoảng 5 giờ chiều ngày 8 tháng 10 năm 2009, vẫn chưa có ai gửi bất cứ thứ gì (hạn chót là ngày 10 tháng 10 năm 2009). Tôi nghĩ tốt thôi, vì tôi đã gần xong nhiệm vụ của mình; do đó tôi có thể làm việc cả đêm và gửi bài chia sẻ của mình.

Tuy nhiên, khi tôi bật máy tính lên, một học viên đã gửi cho tôi một chồng các bài chia sẻ viết tay và nói: “Tôi đã xong phần của mình khi tôi gửi các bài cho bác.” Nghe thấy vậy, tâm tôi sôi sục và tôi không thể tìm được lời nào diễn tả được sự thất vọng của mình! Bây giờ các bài chia sẻ đã được gửi cho tôi; tuy nhiên, nếu tôi không thể nộp kịp chúng qua mạng, tôi sẽ làm chậm việc báo cáo của các đồng tu về tình hình tu luyện của họ với Sư phụ. Đó là những chia sẻ chân thành của các đồng tu. Nó là trách nhiệm nghiêm túc! Tuy nhiên, vì tôi đánh máy quá chậm, làm cách nào mà tôi có thể hoàn thành việc đánh máy cho kịp thời hạn?

Mọi loại suy nghĩ nổi lên trong đầu tôi. Đột nhiên, tôi nhớ tới những lời của Sư phụ:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Tinh tấn yếu chỉ – Nhận thức tiếp nữa)

Với thể ngộ mới này, tôi ngay lập tức bật máy tính và buông bỏ các quan niệm của mình. Sư phụ đã an bài mọi thứ, tôi chỉ phải làm việc của mình.

Tôi bình tĩnh lại và bắt đầu đánh máy. Tôi có thể gửi chúng đi trước giờ phát chính niệm vào buổi trưa. Tôi một lần nữa bình tĩnh và bắt đầu chỉnh sửa bài chia sẻ kinh nghiệm của bản thân mình. Tôi tin chắc rằng tôi phải nghĩ cho người khác trước và gửi bài của mình sau cùng.

3. Giúp đỡ các đồng tu và đề cao chỉnh thể

Bởi vì bố mẹ tôi bị ĐCSTQ tà ác bức hại, tôi vẫn có tâm sợ hãi về điều đó, và tôi cũng chấp trước mạnh mẽ vào việc bảo vệ bản thân. Trong tu luyện, tôi cũng có tâm “phòng bị” người khác và tôi vẫn ôm giữ chấp trước này trong nhiều năm cho tới khi tôi học bài kinh văn của Sư phụ:

“Vậy là hôm nay tôi đã giảng rõ cho mọi người hơn thêm nữa về hình thức tu luyện và trạng thái tu luyện, thì trong phối hợp giữa các học viên, chư vị không được còn cái tâm ‘phòng bị’ người khác nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc 2006)

Sau đó, tôi đã có thể thanh trừ được chấp trước đó.

Chính uy lực của Đại Pháp đã gỡ bỏ hòn đá tảng sợ hãi vốn đè nặng trong tôi trong nhiều năm, và đã giúp tôi sống mà không sợ hãi, điều mà thậm chí sau đó còn cho tôi can đảm để cung cấp nơi trú ngụ và môi trường tu luyện cho các học viên bị buộc phải rời khỏi nhà do bị bức hại. Không có Pháp của Sư phụ, tôi đã không thể đạt tới cảnh giới đó.

Sau khi tôi nghe nói rằng một đồng tu không thể có được các bài kinh văn mới của Sư phụ và Tuần báo Minh Huệ trong một thời gian dài, tôi nhớ rằng Sư phụ đã không muốn để rớt bất kỳ đệ tử Đại Pháp nào. Nghĩ về những việc khó khăn với cô ấy khi cô ấy không thể có được các bài giảng mới của Sư phụ, tôi đã liên lạc với cô, đưa cho cô ấy tất cả các bài giảng mới của Sư phụ và nhiều tài liệu Đại Pháp, khích lệ cô ấy làm tốt ba việc và chia sẻ kinh nghiệm với cô ấy. Cô ấy đã tiến bộ rất nhanh và nhanh chóng bài trừ một số thứ xấu mà cô ấy đã hấp thụ trong xã hội người thường. Cứ vài ngày, cô ấy lại mang đến cho tôi một danh sách tên những người thoái ĐCSTQ tà ác. Cô ấy cũng vui vẻ nói với tôi: “Giờ đây tôi biết được hướng đi của mình!” Thấy cô ấy có thể viên dung trong chỉnh thể và bắt đầu cố gắng tiến lên, tôi cảm thấy rất mừng cho cô ấy.

Cũng có một học viên đã học Pháp tại nhà tôi trước khi cuộc bức hại diễn ra. Nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, cô ấy đã mất liên lạc với chúng tôi, đắm chìm trong xã hội người thường và trải qua nhiều khó khăn. Sư phụ tôn kính đã không buông bỏ cô ấy và an bài cho cô ấy trở lại với Đại Pháp thông qua một sự việc dường như rất tình cờ. Giờ đây, hàng ngày, chúng tôi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Cô ấy có ngộ tính tốt, và đo lường mọi việc của mình chiểu theo Pháp. Cô ấy nhanh chóng chính lại nhiều thiếu sót của bản thân. Sau một thời gian, tôi đưa cô ấy tới nhóm học Pháp của chúng tôi. Cô ấy viên dung trong chỉnh thể và nhanh chóng đề cao. Hàng ngày, cô ấy ra ngoài cùng các đồng tu để cứu chúng sinh.

Minh Huệ đã đề xuất thiết lập các điểm sản xuất tài liệu ở khắp nơi. Tôi ngộ ra rằng đó là yêu cầu của Sư phụ và của Chính Pháp. Tôi khích lệ các đồng tu quanh mình để giúp viên dung vấn đề này. Một số người nghĩ rằng vì họ đã có tuổi và không được học hành tốt, họ không thể làm những việc đòi hỏi công nghệ cao này. Sau khi tôi chia sẻ thể ngộ cùng họ chiểu theo Pháp, tôi nói: “Phật Pháp vô biên. Có lẽ bạn không thể, nhưng Sư phụ có thể và Đại Pháp có thể. Mọi thứ đều do Sư phụ tạo ra và do Đại Pháp mà thành. Miễn là bạn là đệ tử của Sư phụ, bạn có thể làm bất cứ việc gì.” Qua việc liên tục chia sẻ kinh nghiệm và thể ngộ, tư tưởng sợ khó của họ đã bị phá bỏ. Tất cả họ đã nở rộ như những bông hoa đẹp. Một số người có thể chỉ chịu trách nhiệm một phần công việc. Sự phối hợp của chúng tôi mang đến nhiều sức mạnh và sinh khí để chứng thực Pháp.

4. Vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh bằng chính niệm

Tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm về nghiệp bệnh trên con đường tu luyện của mình. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ và với chính niệm của các đồng tu, tôi đã vượt qua những khảo nghiệm này. Tối ngày 26 tháng 9 năm 2005, tôi ngã khỏi giường và không thể đứng dậy. Mắt và mũi tôi bị méo và tôi không thể kiểm soát được nửa người của mình. Tôi dường như có triệu chứng đột quỵ. Tôi hoàn toàn không lo lắng. Thay vào đó, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và không thừa nhận bất cứ điều gì xảy đến với cơ thể mình. Sau đó, khi các đồng tu biết về việc xảy ra, tất cả họ đã tới giúp tôi phát chính niệm. 20 ngày sau, tôi lại có thể đạp xe đạp đến tham gia học Pháp nhóm.

5. Giảng chân tướng cứu chúng sinh

Tôi cũng hiểu sâu sắc tầm quan trọng của việc giảng chân tướng về Pháp Luân Công để cứu chúng sinh. Là đệ tử của Sư phụ, tôi cũng hy vọng chiểu theo lời Sư phụ để làm cho tốt. Nhưng đôi khi, suy nghĩ ích kỷ của tôi lại nổi lên, và tôi sẽ tìm nhiều lý do có vẻ hợp lý để bao biện cho bản thân và che giấu tâm ích kỷ của mình. Trên thực tế nếu tôi có thể sắp xếp lịch trình cho tốt, sẽ không có gì bị chậm trễ. Miễn là điều mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm, nó sẽ là điều tốt nhất.

Lúc đầu, tôi lựa chọn người để nói chuyện. Tôi sẽ không nói chuyện với những người không chú ý đến tôi hoặc những người mà tôi cảm thấy khó nói chuyện. Vì niệm sai lầm của tôi, tôi đã khiến một số chúng sinh vĩnh viễn mất đi cơ hội được cứu của họ.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu 2003)

Nhận thức được vấn đề này, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ với Sư phụ và chúng sinh, đặc biệt với những người có thể đã mất đi cơ hội vì những chấp trước của tôi. Chính vấn đề này đã khiến tôi cảm động sâu sắc và làm lay động trái tim tôi. Tôi quyết định không bỏ lỡ thêm cơ hội nào để cứu chúng sinh và cầu xin Sư phụ đưa tới những người có tiền duyên với tôi.

Kể từ đó, tôi buông bỏ nhiều chấp trước và tận dụng mọi hoàn cảnh có thể để giảng chân tướng. Ví dụ, khi có các hoạt động được tổ chức, hễ biết tin, tôi chắc chắn sẽ tham gia và nhân cơ hội này để cứu chúng sinh. Có lần tôi đã nói về cuộc bức hại với hơn 100 người khi tham dự một tiệc cưới. Một bí thư đảng ở một tỉnh khác đã nói: “Chúng tôi tới đây chỉ để thoái ĐCSTQ.” Ông ấy tiếp tục bày tỏ sự cảm kích của ông và nói với tôi rằng ông ấy thực sự thích nghe tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi biết rằng chính là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Khi tôi phải ra ngoài làm gì đó, tôi chuẩn bị trước các tài liệu giảng chân tướng. Tại nơi làm việc, tôi từng giữ chức Bí thư và vì vị trí của mình, tôi đã vô tình dẫn một số người đi theo ĐCSTQ và do đó họ đã làm nhiều điều xấu sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Sau khi tôi hiểu ra rằng ĐCSTQ là tà ác, tôi trở nên lo lắng về những người đó. Nhờ có Sư phụ an bài, tôi đã gặp lại họ. Tôi nói với họ: “Trước đây tôi đã không biết ĐCSTQ tà ác như thế nào và đã sai lầm khi đưa các vị vào tổ chức của nó. Giờ đây tôi biết được nó đang hủy diệt người Trung Quốc như thế nào. Tôi ước có thể chuộc lại sai lầm, do đó tôi cần giúp các vị và đưa các vị thoát khỏi nó.” Họ cảm thấy vui mừng và thoái ĐCSTQ cùng cả gia đình của họ. Tất cả họ đã được cứu. Tôi thực sự cảm thấy vui mừng cho họ.

Tôi tới nhà người hàng xóm để giảng chân tướng. Sau khi bà nghe tôi nói và hiểu được chân tướng, bà ngay lập tức nói: “Con gái, hãy nhanh tìm một cây bút để viết (tên) ra, hãy cứu chúng tôi!” Chứng kiến cả gia đình này được cứu, tôi thực sự cảm thấy vui mừng cho họ.

6. An bài của Sư phụ luôn là những điều tốt nhất

Sau khi Minh Huệ đề xuất việc luyện công tập thể vào buổi sáng, một số học viên khôi phục lại các điểm luyện công và luyện công tập thể mỗi ngày. Nhưng phần lớn các học viên tham gia tại nhà, trong đó có cả tôi. Có một pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trong vùng của chúng tôi vào tháng 8, và nó đã diễn ra rất long trọng và thiêng liêng. Sau pháp hội này, các đồng tu đã chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác, điều này đã khiến tất cả học viên trong vùng của tôi đều đề cao. Pháp hội này cũng đã khiến tôi rất xúc động. So sánh bản thân với các đồng tu, chúng tôi cảm thấy có động lực để tinh tấn hơn. Tất cả chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ và chúng ta nên cố gắng làm cho tốt.

Nhiều học viên và tôi đã thảo luận cùng nhau và quyết định ngay sẽ luyện công tập thể hàng ngày. Kể từ đó, cho dù trời mưa gió ra sao, chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau để cùng luyện công. Chúng tôi sẽ tiếp tục cho tới ngày viên mãn. Chúng tôi cũng đã trải qua một số khảo nghiệm. Ví dụ, nửa đầu của tháng không có mặt trăng, liệu có nên đi ra ngoài khi trời tối, liệu có ra ngoài khi chớp giật sấm rung. Chỉ cần đi thôi! Không gì có thể ngăn cản chúng tôi trở về nhà cùng Sư phụ.

Tôi ngộ ra rằng nếu chúng ta bước đi đúng hướng, Sư phụ sẽ an bài điều tốt đẹp nhất cho chúng ta. Tôi đã trải nghiệm điều này. Một vài ngày trước, tà ác giám sát chặt chẽ mạng internet. Tuy nhiên tôi vẫn có thể vào mạng. Một ngày nọ, tôi không thể lướt web và đang rất vội. Lúc đó, một đồng tu đã gửi cho tôi phần mềm mới để đột phá phong tỏa internet.

Tôi ngộ ra rằng là một học viên, mọi thứ chúng ta gặp phải không phải là ngẫu nhiên mà là an bài có trật tự của Sư phụ. Do đó, chúng ta không nên bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Khi chúng ta làm tốt trong tu luyện, chúng ta đang phù hợp với Pháp. Khi đó uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện cho chúng ta. Nếu chúng ta làm không tốt, chúng ta nên cố gắng hết sức mình để cải thiện. Không có Đại Pháp của Sư phụ, chúng ta không là gì cả.

Tôi hiểu sâu sắc rằng tôi vẫn có nhiều chấp trước và thiếu sót. So sánh với các đồng tu, tôi vẫn có nhiều đoạn đường phải đi và một chặng đường dài để đạt được yêu cầu của Đại Pháp. Nhưng tôi quyết tâm cố gắng trong thời gian hữu hạn còn lại này và để tẩy tịnh bản thân trong khi làm tốt ba việc. Chúng ta đừng để lại bất cứ hối tiếc nào trên con đường tu luyện của mình! Đừng làm chúng sinh thất vọng. Viên dung với những mong muốn của Sư phụ và theo Sư phụ trở về nhà.

Cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/16/212354.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/7/112893.html

Đăng ngày 16-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share