Từ Hội Thảo Chia Sẻ Kinh Nghiệm qua Internet cho các học viên ở Trung Quốc lần thứ sáu

Bài viết của Huixin, một đệ tử từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-11-2009] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một người có ảnh hưởng trong lĩnh vực công việc của tôi, công việc của những người có học thức cao. Khi trang web Minh Huệ bắt đầu kêu gọi đóng góp bài chia sẻ cho Hội Thảo Chia Sẻ Kinh Nghiệm qua Internet lần thứ sáu dành cho các học viên ở Trung Quốc, tôi đã không dám cầm bút lên vì cảm thấy mình đã không làm tốt trong rất nhiều phương diện. Sau đó, tôi đã chia sẻ với các bạn đồng tu và nhận ra rằng mặc dù tôi có nhiều chấp trước và thiếu sót, nhưng quá trình viết một bài viết chia sẻ kinh nghiệm là quá trình dùng Pháp mà thẩm định chính mình, nhìn lại bản thân, và chính lại bản thân, cũng là quá trình tu luyện tâm tính, đề cao và chứng thực Pháp. Cho nên cuối cùng tôi đã quyết định dùng tâm thái thuần tịnh để nhìn lại quá khứ của mình, xác định những thiếu sót và vấn đề của bản thân. Tôi rất thiết tha được giao lưu chia sẻ tâm đắc thể hội của mình trong vài năm vừa qua cùng các bạn đồng tu.

I. Người và Thần khác nhau chỉ bởi một niệm

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Trước đó, tôi đã trải qua những thăng trầm lớn trong cuộc đời. Mới đi làm không lâu, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đi theo con đường cực tả đàn áp. Tôi bị phê bình bởi Đoàn Thanh Niên Cộng Sản và bị xem như một “thành viên bị kiểm soát nội bộ”. Tôi thậm chí suýt chút nữa là tự tử khi tôi bất lực tuyệt vọng không ai giúp đỡ. Sau cách mạng văn hoá, tôi giành được nhiều giải thưởng bằng khen vì thành tích xuất sắc trong công việc. Mặc dù nhận được nhiều hoa và tiếng vỗ tay, nhưng tôi cảm thấy cay đắng và đau khổ trong cuộc đời. Tâm tôi bị tổn thương nghiêm trọng khi tranh đấu vì danh và lợi. Ngoài ra, tôi đã làm việc quá sức và nhiều loại bệnh tật gần như đã lấy đi mạng sống của tôi. Tôi bị bệnh thiếu máu bẩm sinh, bệnh này sau đó đã khiến những cơ quan nội tạng của tôi bị suy kiệt, khiến tôi đau đớn không muốn sống nữa. Tôi nghi ngờ về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi ngờ nghệch và mê mờ. Tôi đã thử nhiều môn khí công khác nhau, nhưng đều vô ích. Tôi đã đặt hy vọng vào Phật Giáo, nhưng thấy rằng trong chùa sư sãi đều đang làm tiền, nên rất nản chí. Tình cờ ba học viên đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi vào lúc đó và tôi đã may mắn được bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng hai năm 1997. Tôi liền một mạch đọc hết một lượt sách Chuyển Pháp Luân. Tôi hiểu rõ rằng mình đã tìm được điều mà tôi đang tìm kiếm bấy lâu, và quyết tâm kiên trì tu luyện Đại Pháp tới cùng.

Ban đầu, vì có quá nhiều nghiệp lực, tôi thậm chí đã không thể ngồi song bàn kiết già trong thế hoa sen. Chân của tôi rất cứng và khớp đầu gối bị biến dạng. Các cẳng chân của tôi khi đi nhìn giống như tạo thành hình chữ X. Dần dần tôi đã có thể ngồi đơn bàn bán già, nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ đau. Thỉnh thoảng tôi lại bị đau tới mức thậm chí cảm thấy như tim tôi phát run lên. Tuy nhiên, ngay khi tôi kết thúc bài thiền định và rời khỏi nơi tập công, tôi cảm thấy một làn gió mát dịu nhẹ nhàng thoảng qua khuôn mặt mình và thân tâm tôi cảm thấy hết sức nhẹ nhàng. Hai tháng sau, tất cả bệnh của tôi đã biến mất và toàn cơ thể cảm thấy hết sức nhẹ nhõm. Lần đầu tiên tôi được tận hưởng niềm hạnh phúc vô bệnh, thân thể nhẹ nhàng.

Vài tháng sau, tôi đã có thể ngồi song bàn kiết già, nhưng tôi cảm thấy đau sưng khắp cả người và chỉ có thể ngồi như thế trong vài phút. Một hôm ở điểm tập công, khi tôi chuẩn bị vắt chân lên ngồi thiền, tôi đã nghe thấy ba tiếng “bang” nghe rất giống như tiếng súng. Lúc đó ngộ tính của tôi rất thấp. Tôi không nhận ra rằng Sư Phụ đang điều chỉnh chân của tôi và loại bỏ nghiệp lực của tôi. Những quan niệm con người của tôi đã nổi lên và tôi nghĩ mình nguy mất rồi, chân của mình nguy mất rồi. Đúng là: Sự khác biệt giữa người và thần chỉ là ở một niệm. Tư tưởng của tôi lúc đó đã dẫn đến những kết quả khác đi, khiến tôi đã phải chịu nhiều đau đớn trong những ngày tiếp theo. Lúc ấy chân trái của tôi không thể chạm đất, khi làm như vậy tôi cảm thấy cực kỳ đau và khớp đầu gối của tôi kêu răng rắc. Các bạn đồng tu đã phải đưa tôi về nhà.

Tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ suốt cả ngày. Vì tôi giữ vững tâm tính bản thân, Sư Phụ đã sớm thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi cảm thấy giống như là tôi đang nằm ngủ trên một Pháp Luân lớn đang liên tục xoay chuyển. Ba ngày sau tôi đã loại bỏ được nhiều thứ dơ bẩn ra khỏi cơ thể mình. Trong thời gian đó, vết sưng trên chân của tôi đã giảm đi rất nhiều. Những người họ hàng của tôi cũng không ngừng khảo nghiệm tâm tính của tôi trong thời gian đó khi họ bày tỏ sự lo lắng cho tôi và cố thuyết phục tôi đi bác sỹ. Em gái tôi nói với tôi rằng khi cô ấy sống ở vùng nông thôn cô ấy đã nhìn thấy một người có triệu chứng tương tự như của tôi. Kết quả là người đó không chữa trị và đã bị tàn phế. Tôi rất kiên định và bảo em gái: “Chị là một đệ tử Đại Pháp, là một người tu luyện. Đây không phải là bệnh mà là tiêu nghiệp”. Tôi kiên định tin rằng tôi nhất định có thể vượt qua khi tôi tin vào Sư Phụ và Đại Pháp.

Tôi nằm trên giường và không thể động đậy chân. Chân trái của tôi sưng rất to và thậm chí một cử động nhẹ nhất cũng cực kỳ đau. Tôi biết đó là vì nghiệp lực của tôi đã tích tụ lại qua nhiều kiếp khác nhau. Tôi nên vượt qua bằng chính niệm và chịu đựng cái mà tôi nên phải chịu. Tôi đã quyết không đến bệnh viện hay dùng bất kể phương pháp chữa trị nào. Tôi kiên định tin vào Sư Phụ và Pháp. Tôi luôn nhớ bài thơ của Sư Phụ:

Phi thị tu hành lộ thượng khổ,
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở;
Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính,
Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ.

(“Nhân Quả”, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Không phải tu hành nghĩa là đi trên con đường khổ,
Nghiệp lực từ đời này đời khác ngăn trở;
Quyết tâm, làm tiêu nghiệp và tu tâm tính,
Vĩnh viễn được thân người là Phật tổ.

Nhờ sự che chở từ bi của Sư Phụ, khoảng 20 ngày sau, tôi có thể đi lại được. Tôi rất biết ơn Sư Phụ đã an bài cho tôi được học cùng với một nhóm học Pháp hết sức tinh tấn. Trong thời gian tiêu trừ nghiệp lực của mình, các học viên thường xuyên tới thăm tôi, chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ với tôi và khuyến khích tôi vượt qua khổ nạn. Ngay khi tôi có thể đi được, thậm chí là đi khập khiễng, tôi đã trở lại nhóm học Pháp. Tối hôm sau, tôi đọc bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân cùng với các bạn đồng tu. Chúng tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và trao đổi nhận thức hiểu biết về Pháp. Chúng tôi được đắm mình trong Phật quang và cảm thấy một bầu không khí thanh tĩnh và từ bi. Cơ thể tôi nhanh chóng được thanh lọc. Sau đó, tôi có thể ngồi thiền một tiếng. Bây giờ tôi đi nhanh và nhẹ nhàng và chân tôi không tạo thành hình chữ X nữa. Bạn bè và họ hàng của tôi đã chứng kiến sự thay đổi của tôi. Đồng thời, họ đã chứng kiến sự kỳ diệu và quyền năng siêu thường của Đại Pháp. Tôi cảm thấy mình ở trong thời khắc tuyệt vời nhất và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.

II. Buông bỏ những quan niệm con người và chứng thực Pháp.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu thế lực lợi dụng ĐCSTQ để bắt đầu một cuộc đàn áp dã man đối với Pháp Luân Công. ĐCSTQ tuyên truyền vu khống và thoá mạ trên khắp đất nước qua những phương tiện thông tin đại chúng hàng giờ mỗi ngày. Tôi và các đồng tu trong nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi mạo hiểm đi tới chính quyền tỉnh để kêu gọi công lý cho Pháp Luân Công. Chúng tôi kiên định tin rằng Sư Phụ là trong sáng và vĩ đại. Chúng tôi kiên định tin rằng không có gì sai khi làm theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn cả. Mặc dù có nhiều sỹ quan cảnh sát được trang bị vũ khí và nhiều còi báo động của xe cảnh sát, và những tuyên truyền xấu khắp mọi nơi, nhưng chúng tôi hoàn toàn không sợ. Gần 4 giờ chiều ngày hôm đó, những sĩ quan cảnh sát đã tống các học viên vào trong xe cảnh sát. Chúng tôi nói to: “Làm người tốt không có gì sai cả!”. Họ đã mang chúng tôi tới một sân vận động ở vùng ngoại thành, mỗi người đều phải đăng ký. Gần 7 giờ tôi chúng tôi bắt đầu tập các bài công pháp cùng nhau như bình thường. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã trở về nhà an toàn vào nửa đêm.

Khi về tới nhà, con gái tôi nói với tôi rằng bạn bè và đồng nghiệp của tôi đã gọi điện nhiều lần. Họ lo lắng cho tôi và sợ rằng tôi sẽ bị thương. Họ đã cố hết sức để thuyết phục tôi ở nhà. Tôi không thể cầm được nước mắt khi đứng trước ảnh của Sư Phụ. Tôi kiên định trong tâm rằng bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Để chứng thực Pháp, nhiều học viên từ những vùng miền khác nhau của đất nước đã đến Bắc Kinh để kêu gọi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, ngồi thiền và căng biểu ngữ ở Quảng trường Thiên An Môn. Một số học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi cũng đến Bắc Kinh hoặc cơ quan báo chí để nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau đó tất cả họ đều bị giam giữ hoặc bị kết án lao động cưỡng bức. Tôi rất khâm phục họ và cảm thấy rằng tôi cũng nên đứng ra nói điều công lý cho Đại Pháp. Tuy nhiên, lúc đó nhiều quan niệm con người của tôi nổi lên: Tôi là một người có ảnh hưởng trong xã hội; chồng tôi và con trai tôi thì nhút nhát, nên tôi sợ rằng họ sẽ không thể chịu được gánh nặng. Tôi đã từ bỏ ý định đi tới Bắc Kinh. Dưới áp lực to lớn từ bên trong và cả bên ngoài, nội tâm tôi đau đớn như bị kim châm, mặc dù tôi vẫn cố học Pháp và luyện công hàng ngày. Pháp của Sư Phụ âm vang trong tâm trí tôi hết câu này đến câu khác. Sư Phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục và thanh lọc tôi. Sư Phụ đã dẫn dắt tôi, từ một người thường đầy nghiệp lực tới con đường tu luyện thần thánh. Mang danh là một người chân tu, làm sao tôi có thể ngồi đây im lặng nhìn trong khi Sư Phụ đang bị vu khống phỉ báng, và Đại Pháp đang bị bức hại? Tại sao tôi không dám đứng ra nói lời công lý cho Đại Pháp? Tôi tự trách mình và cảm thấy tội lỗi. Tôi cần phải tiêu huỷ những rào cản bên trong và bên ngoài đã ngăn cản tôi bước ra để chứng thực Pháp.

Tháng 6 năm 2000, sau khi chia sẻ với vài bạn đồng tu, chúng tôi đã quyết định đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Một ngày cuối tháng sáu, chúng tôi đã đến Bắc Kinh bằng tàu điện. Ngay khi chúng tôi bước xuống sân ga, một sĩ quan cảnh sát đã ngăn tôi lại. Anh ta hỏi tôi: “Bà luyện Pháp Luân Công phải không?”, tôi trả lời không do dự: “Đúng tôi là luyện Pháp Luân Công. (Tôi không biết làm sao để xử lý một cách lý trí với loại tình huống này lúc đó) Pháp Luân Công đã thanh lọc tâm hồn tôi, tịnh hóa cơ thể tôi, có gì là không tốt cơ chứ?”. Lập tức một học viên khác và tôi đã bị đưa tới phòng liên lạc của chính quyền địa phương chúng tôi ở Bắc Kinh. Sau đó chúng tôi bị đưa trở lại trại giam địa phương. Chúng tôi liên tục học Pháp và luyện công hàng ngày khi bị giam giữ. Chúng tôi cũng đã tận dụng tốt thời gian để giảng rõ sự thật với những tù nhân và sĩ quan cảnh sát. Một tháng sau, chúng tôi được thả ra.

Sau khi trở về nhà, tôi nhận ra rằng gia đình tôi đã phải chịu đựng nhiều sau khi tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Chồng tôi đã ngã từ trên giường xuống trong khi ngủ lúc nửa đêm. Con gái tôi bị chảy máu mũi khó cầm được. Con trai tôi bị sốt và tình trạng ấy kéo dài khá lâu. Trong thời gian đó, hầu hết các học viên tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện đều bị bức hại. Phần lớn trong số họ bị cho thôi việc hoặc bị trừ lương và rơi vào tình trạng khó khăn về tài chính. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng về việc này. Lúc đó tôi không biết rằng chúng ta nên phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại. Tôi sợ chồng tôi sẽ không thể chịu đựng được, nên tôi đã nói với anh ấy điều tôi đang sẵn sàng đón nhận. Người chồng nhút nhát của tôi kiên quyết nói: “Vì em đã bước ra, từ giờ trở đi chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn”. Những lời của ông ấy đã khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. Một hôm tôi giảng rõ sự thật cho một sĩ quan cảnh sát quản lý khu vực của chúng tôi. Anh ta đã hỏi chồng tôi lúc ấy đang đứng cạnh tôi: “Ông nghĩ thế nào?”. Chồng tôi nói không do dự: “Tôi ủng hộ, tôi rất hiểu niềm tin của bà ấy”. Trong mười năm qua, chồng tôi luôn bên cạnh tôi khi tôi chứng thực Pháp. Điều này đã thay đổi suy nghĩ của tôi về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi đã từng tin rằng tôi hơn ông ấy và chúng tôi không hợp nhau lắm. Bây giờ tôi thấy rõ ông ấy là người chồng thích hợp với tôi nhất, chính là chư thần an bài cho ông giúp tôi trợ giúp Sư Phụ trong việc Trợ Sư Chính Pháp. Chúng tôi trân trọng duyên phận của mình. Ông thật may mắn khi là chồng của một đệ tử Đại Pháp.

Không lâu sau khi tôi được thả từ trại giam, tin tôi bị bắt lan truyền và nó đã khuấy động cơ quan tôi. Mặc dù cấp trên của tôi biết tôi rất rõ bởi thành tích của tôi và chất lượng công việc tôi làm, họ vẫn cảm thấy áp lực từ trên cao. Tôi đã tận dụng tốt nhất thời gian của mình để nói chuyện với họ về Pháp Luân Công và đã có được cảm tình cùng với sự thấu hiểu của họ. Cuối cùng, dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, họ đã không gây cho tôi bất kể rắc rối nào. Đồng thời, tôi đã giải rõ sự thật về Pháp Luân Công với một sĩ quan cảnh sát theo dõi tôi bằng tâm đại nhẫn và thanh tĩnh. Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời, một môn tu luyện cao cấp của trường phái Phật. Tôi kể anh ấy nghe về những thay đổi mà tôi đã trải qua sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, cũng như hạnh phúc mà Pháp Luân Đại Pháp đang mang lại cho gia đình tôi. Tôi kể với anh một vài câu chuyện về các bạn đồng tu đã thăng hoa về tinh thần sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Công là trong sạch. Tôi nói với anh ấy rằng Sư Phụ của chúng tôi dạy chúng tôi nhìn vào bên trong khi gặp mâu thuẫn, và Sư Phụ của chúng tôi không muốn bất kể thứ gì ngoài việc muốn nhìn thấy tâm nguyện trở thành người tốt của chúng tôi. Tôi nhấn mạnh rằng những thứ phát trên TV và đăng tải trên báo chí tất cả đều là vu khống và là tin đồn dối trá. Càng nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp tôi càng trở nên phấn chấn. Anh ấy đã kinh ngạc và cảm động. Từ đó trở đi, anh không bao giờ gây rắc rối cho tôi, và anh ấy thậm chí còn bí mật bảo vệ tôi.

III. Giải thể chướng ngại và từ bi cứu người

Làm việc với nhiều trí thức, tôi luôn cảm thấy rất khó thuyết phục họ thoái xuất ĐCSTQ. Một lần tôi hẹn gặp một người bạn có hiểu biết và ít quan tâm tới danh lợi. Tôi chuẩn bị kỹ càng trước khi gặp anh ấy, không nghĩ anh ấy lại bị đầu độc quá sâu bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Anh cảm thấy phẫn uất bực bội khi tôi nêu ra chủ đề này. Anh đã cố thay đổi chủ đề. Lúc đó tôi rất buồn và thất vọng. Từ đó trở đi, mặc dù tôi vẫn tiếp tục làm ba điều, nhưng tôi luôn cảm thấy bị giới hạn và không thể giảng rõ sự thật một cách thoải mái. Có vẻ như một sợi dây vô hình đang cột chặt tôi và ngăn cản tôi tiến lên.

Sợi dây đó là gì? Tôi đã đoán ra nó khi vật lộn với nỗi đau và nhìn vào bên trong. Đó là quan niệm hậu thiên đã hình thành trong tôi. Đó là Tư tâm muốn bảo vệ bản thân khỏi bị tổn thương. Bởi những kinh nghiệm sống thu được trong những thời điểm gian khó ngay từ khi còn ít tuổi, tôi đã phát triển một ý thức tự bảo vệ mình, nó đã cắm rễ sâu trong tâm trí tôi. Chấp trước sợ hãi và băn khoăn do dự đã được phơi bày ra hoàn toàn trong khi tôi thuyết phục mọi người thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó.

Sư Phụ nói:

“Chư vị càng đặt để chư vị lên đầu và trộn lẫn các nhân tố tự ngã vào, thì uy đức của chư vị càng ít đi, và đó là tại sao chư vị không thành công hoặc không làm tốt các việc. Những gì của Đại Pháp phải là thiêng liêng nhất, đó là tại sao chư vị càng có ít quan niệm cá nhân và càng ít trộn lẫn các nhân tố cá nhân vào, thì chư vị càng xử lý sự việc được tốt hơn và có lẽ chư vị cũng càng thành công hơn”. (Giảng Pháp Tại Buổi họp Với Các Học Viên Châu Á-Thái Bình Dương). (bản dịch không chính thức)

Tôi nhận ra rằng mình sẽ không đạt hiệu quả trong việc thuyết phục người dân thoái xuất ĐCSTQ khi tôi vẫn giữ những quan niệm con người và chấp trước lưỡng lự ngập ngừng. Từ đó trở đi, tôi đã buông bỏ tất cả những quan niệm của mình ngoại trừ tư tưởng cứu độ người ta và mang điều tốt đến cho mọi người trong khi làm sáng tỏ sự thật cho họ. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy không còn áp lực và cản trở nữa. Trên thực tế không cần thiết phải chuẩn bị trước. Khi có chính niệm, tôi có thể nói chuyện dễ dàng. Hơn nữa, tôi cũng thận trọng làm sáng tỏ bất kỳ câu hỏi nào được đặt ra. Trong hầu hết các trường hợp mọi người đều đồng ý thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó.

Một lần tôi làm sáng tỏ sự thật cho một người bạn làm việc trong ngành nghiên cứu khoa học. Tôi chân thành gắng sức để cứu độ cô ấy và chúng tôi đã nói chuyện từ 10 giờ sáng đến 6 giờ tối. Không ai trong chúng tôi muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Cô ấy kể về những kinh nghiệm đau thương trong đời mình còn tôi nói về những đau khổ vì tâm truy cầu đã mang đến cho cuộc đời tôi. Tôi nói tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi hiểu chân lý về cuộc sống. Tôi đã nói về những thay đổi lớn về thể chất và tinh thần mà tôi đã trải qua sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói về cuộc bức hại dã man đối với Pháp Luân Công, cũng như những lời tiên tri và cảnh báo rằng trời sẽ diệt trừ ĐCSTQ. Khi tôi thuyết phục cô thoái xuất ĐCSTQ, cô đã chăm chú lắng nghe. Thật kinh ngạc, cô đã có những phản ứng ngay trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Pháp thân của Sư Phụ đang điều chỉnh cơ thể của cô ấy. Cô lập tức đồng ý thoái ĐCSTQ và sớm bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau khi cô bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, hai bệnh viện đã kết luận rằng bệnh của cô đã biến mất. Cô đã trải nghiệm được quyền năng siêu thường và sự kỳ diệu của Đại Pháp ở tầng thâm sâu. Cô không ngừng kiên định học Pháp và luyện công.

Chúng ta đang sống trong một thế giới vật chất mà ở đó đạo đức con người đang trượt xuống rất mau. Trong một thế giới như vậy, sự khát khao những thứ “thực tại” vật chất của con người dường như không bao giờ thoả mãn. Nhiều người luôn lo lắng và hoài nghi. Họ thậm chí cảm thấy trống rỗng ở bên trong. Tôi có thể nhận thấy những chấp trước và lo lắng của họ trong khi nói chuyện. Tôi đã giúp họ phá tan ảo ảnh bằng những nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cũng nói với họ về nhận thức của cá nhân tôi về cuộc sống qua sự tu luyện của mình. Họ cảm thấy rằng tôi có thể hiểu được nội tâm của họ. Đôi khi họ cảm thấy trái tim mình rung động. Chẳng hạn, khi cháu gái tôi trở về nhà sau kỳ nghỉ, tôi đã làm sáng tỏ sự thật với cháu hai lần và thuyết phục cháu thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Cháu có trình độ thạc sĩ và làm việc ở một thành phố khác. Sau đó cháu nói với mẹ cháu (em gái tôi): “Con cảm thấy thật tốt khi nói chuyện với bác. Đôi khi con cảm thấy trái tim con rung động”. Trên thực tế tôi biết rằng tất cả những điều này được làm bởi Sư Phụ, không phải tôi. Đó là quyền năng của Sư Phụ đã chạm vào sâu thẳm tâm hồn của họ và cho họ thấy sự thật. Nếu tôi rời bỏ Đại Pháp, tôi sẽ trở nên yếu đuối và tầm thường. Như vậy tôi sẽ làm được gì? Đấy là quyền năng của Đại Pháp và Sư Phụ.

Một lần tôi giảng rõ sự thật cho một người họ hàng hiểu sai về Đại Pháp và đã tập luyện trong một môn khí công khác. Lúc mới đầu cô ấy giận dữ với những lời nói của tôi nhưng tôi không từ bỏ. Tôi đã đến thăm cô ấy mấy lần cho dù thời tiết nóng bức, tôi cố thuyết phục cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Cuối cùng cô ấy xúc động và đã thoái ĐCSTQ. Một hôm cô ấy gọi điện cho tôi và kể tôi chuyện về bố cô ấy (chú tôi) hơn 80 tuổi. Xương đùi và xương cẳng chân của ông bị rạn nứt và bó bột, nên ông đi lại rất khó khăn. Ngày hôm sau sau khi tôi làm sáng tỏ sự thật ở nhà cô ấy, bố cô đã có thể vịn vào lan can và tự leo lên lầu. Cô ấy nói: “Tôi nghĩ đó là nhờ chị”.

Ví dụ trên không phải là câu chuyện kỳ lạ duy nhất. Đây là một ví dụ khác: Một lần tôi làm sáng tỏ sự thật cho một bạn học cùng lớp, bà ấy đã 60 tuổi. Bà sẵn lòng đồng ý thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Một hôm một chiếc xe tải nhỏ đã đâm vào bà và hất bà văng xa mấy mét. Bà bị kéo về phía dưới gầm xe bằng một lực vô hình. Sau một lúc, bà bò ra khỏi gầm xe. Gia đình bà nghĩ bà không thể sống sót sau tai nạn và đã đưa bà tới bệnh viện. Thật kinh ngạc, cuộc kiểm tra cho thấy bộ não và cơ quan nội tạng của bà không bị thương nặng. Bà hồi phục sau khi ở trong bệnh viện chưa đầy một tháng. Khi tôi gặp, bà vui vẻ nói: “Chính chị đã cứu tôi!”. Tôi nói: “Không, không phải tôi. Đó là Sư Phụ và Đại Pháp đã cứu chị!”.

Tôi buông bỏ những quan niệm con người, phá tan những cản trở bên trong và bên ngoài, và từ bi làm sáng tỏ sự thật với bạn bè, họ hàng thân quyến và đồng nghiệp. Cho tới nay, tôi đã thuyết phục thành công hơn 100 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Tuy nhiên, tôi vẫn không làm tốt trong việc thuyết phục những người lạ thoái ĐCSTQ. Nhưng tôi tin rằng cùng với tiến trình Chính Pháp, tôi có thể đột phá và cứu nhiều chúng sinh hơn khi tôi học Pháp và đề cao tâm tính.

IV. Nhìn vào bên trong khi gặp mâu thuẫn

Khi Chính Pháp đang liên tục tiến lên, môi trường có vẻ như dễ dàng hơn bao giờ hết. Những chấp trước con người của tôi dần dần nổi cộm lên trong mâu thuẫn với các bạn đồng tu.

Người mẹ kế của cháu tôi là một học viên. Chị đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại và sau này lại bị tổn thương nặng nề trong xung đột với cháu gái tôi. Trong một thời gian chị đã không thể buông bỏ quá khứ của mình. Một lần chị nói về những mâu thuẫn trong quá khứ với tâm lý mang nặng chấp trước. Lúc đó tôi đang vội, nên chúng tôi đã không nói nhiều về việc đó từ khía cạnh tu luyện. Hơn nữa, tôi vừa mới trải qua can nhiễu của nghiệp bệnh và sợ bị can nhiễu bởi những chấp trước của chị ấy. Tôi đã rất lo lắng. Tôi lên mặt chỉ ra vấn đề của chị, bảo chị không nên chấp trước vào ân oán của người thường trong quá khứ, mà nên hướng nội tìm. Một lần khác, chị lại đề cập đến mâu thuẫn của mình với cháu gái tôi kể lể từng chi tiết thị phi. Tôi đã không nhẫn được và chỉ trích chị: “Những việc đã qua thì hãy để nó trở thành quá khứ, còn bận tâm về những điều tầm thường nhỏ nhặt làm gì? Cuối cùng thì chị đang chân tu hay giả tu vậy?”. Những lời của tôi đã làm chị rất giận. Chị không kiềm chế được, nên đã gọi điện cho tôi và hỏi: “Chị bảo tôi nhìn vào bên trong, tại sao chị không nhìn vào bên trong?”. Những lời của bà ấy đã thức tỉnh tôi. Phải, tôi cũng nên nhìn vào bên trong. Điều gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi vẫn còn ôm giữ những chấp trước con người nào? Sau đó tôi đã chăm chú học Pháp và bỗng nhiên tôi hiểu ra: Chuyện này là để phơi bày tâm hiển thị của tôi và tôi không được từ bi. Tôi quá bướng bỉnh. Tôi không đủ kiên nhẫn và thanh tĩnh để lắng nghe người khác. Tôi đã không đặt mình vào vị trí của chị ấy để có thể hiểu được những khó khăn và nỗi đau của chị. Làm sao tôi có thể khai mở tâm của chị khi tôi không khoan dung và từ bi? Tôi luôn phán xét người khác theo những tiêu chuẩn và nguyên tắc riêng của mình. Tôi chỉ muốn thay đổi người khác hơn là thay đổi bản thân mình. Bị đầu độc bởi văn hoá ĐCSTQ trong một thời gian lâu, tôi đã phát triển một tâm hiển thị và tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi thích ở vào địa vị cao chứ không bằng lòng với một vị trí thấp. Bởi vậy, tính ích kỉ và tự tôn đã phơi bày ra hoàn toàn trong mâu thuẫn với các bạn đồng tu.

Lần này sau khi nhìn vào bên trong bản thân mình, tôi nhận thức sâu sắc rằng sinh mệnh có lòng “Vị tha” mới có thể thăng hoa một cách chân chính. “Vị tha” ấy là, ở bất kể nơi nào, chúng ta đối với mỗi cá nhân đều phải có thiện tâm, mỗi từng niệm đều là vì người khác. Chúng ta nên từ bi và khoan dung với các bạn đồng tu, cùng nhau viên dung tinh tấn.

Khi Chính Pháp liên tục tiến tới, một lượng lớn ma qủy đã bị tiêu trừ và môi trường tu luyện của chúng ta trở nên tốt hơn. Dần dần tôi đã phát triển một chấp trước vào sự thoải mái an nhàn. Tôi cảm thấy rất đau đớn và mệt mỏi trong thời kỳ tu luyện vừa qua, nên tôi có tư tưởng buông lơi. Một lần trong khi chia sẻ kinh nghiệm trong nhóm học Pháp, tôi nói về trạng thái tu luyện gần đây của tôi và một vài suy nghĩ về nó. Bất ngờ, một học viên đã ngắt lời tôi và nói: “Sự đau đớn của bạn làm sao có thể so sánh với điều mà Sư Phụ đã chịu đựng cho chúng ta? Bạn có quá nhiều nghiệp lực. Sư Phụ đã loại trừ nó cho bạn và tạo ra một môi trường tu luyện thoải mái như vậy cho bạn. Có phải đó là để bạn hưởng thụ cuộc sống người thường hay không? Đó là để bạn sử dụng tốt thời gian của mình để học Pháp và cứu độ nhiều chúng sinh hơn”. Nghe những lời này, tôi muốn bào chữa cho bản thân, nhưng tôi đã không làm thế. Khi trở về nhà, tôi cảm thấy khó khăn và đau khổ trong khi từ bỏ những chấp trước của mình. Tôi nghĩ đến Pháp của Sư Phụ:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo”.
(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

Những chấp trước nào của tôi mà lời của bạn đồng tu đã nhắm vào? Tôi suy nghĩ một lúc. Trong những ngày gần đây, tôi đã không nghiêm khắc với bản thân và tôi đang buông lơi trong tu luyện. Tôi cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp. Hiệu quả không tốt khi tôi giảng rõ sự thật với mọi người. Sư Phụ đã điểm hoá cho tôi mầy lần, nhưng tôi vẫn không thức tỉnh. Hôm nay Sư Phụ từ bi đã dùng lời của bạn đồng tu để cho tôi một gậy “Bổng hát” và đánh thức tôi:

“Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”
(“Kiên Định”, Hồng Ngâm II)

Từ khi bắt đầu Chính Pháp, Sư Phụ đã chịu đựng quá nhiều cho chúng ta. Tuy nhiên, cuộc bức hại ma quỷ vẫn đang diễn ra và quá nhiều chúng sinh vẫn đang đợi được cứu. Chúng ta vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm lịch sử của chúng ta. Chúng ta có lý do gì để buông lơi đây? Sư Phụ đã cảnh báo chúng ta:

“Càng về cuối càng không được buông lơi, càng về cuối càng phải học Pháp thật tốt, càng về cuối chính niệm phải càng đầy đủ”.
(“Gửi Pháp hội Canada [2007]”)

Sau khi nhìn vào bên trong, tôi đã tìm ra những chấp trước căn bản của mình. Hôm sau tôi cảm thấy thật dễ chịu. Trong lúc nghỉ ăn trưa, tôi đã nhìn thấy nhiều cánh hoa màu hồng đang nở và sau đó hiện ra bốn chữ Trung Quốc: “Bác Đại Tinh Thâm”(“Vô cùng tinh thâm”). Đúng vậy, Phật Pháp là tinh thâm nhất. Lý của con người và Lý của Thần là phản đảo. Cách nghĩ của con người là hướng ngoại và tìm kiếm bên ngoài, trong khi Phật Pháp đòi hỏi chúng ta hướng nội, nhìn vào bên trong và tu luyện bản thân mình. Gần đây học “Giảng Pháp tại Manhattan” của Sư Phụ, tôi đã hiểu rõ được rằng: Không có mâu thuẫn nào mà chúng ta gặp phải là ngẫu nhiên cả. Chúng tất cả đều là những cơ hội tốt cho chúng ta đề cao bản thân. Từ đáy lòng, tôi biết ơn đồng tu đã nhắc nhở, biết ơn điểm hoá từ bi của Sư Phụ.

Ngay cả ngôn từ đẹp đẽ nhất cũng không thể diễn tả được sự kỳ diệu và vĩ đại của Đại Pháp. Không cách nào tả xiết lòng tôn kính đối với ân đức khổ độ của Sư Phụ. Phật ân hạo đãng. Vào những giây phút cuối cùng của thời khắc cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp này, chúng ta nên tinh tấn và tinh tấn hơn nữa, và làm tốt ba điều với tâm trong sáng. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ và xứng đáng với vinh dự được là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp.

Nếu các bạn thấy điều gì chưa phù hợp, xin từ bi chỉnh lại cho tôi. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/2/211505.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/23/112564.html
Đăng ngày 08-12-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share