Từ Hội thảo Chia sẻ Kinh nghiệm qua Internet cho các học viên ở Trung Quốc lần thứ sáu
Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 12-11-2009] Thưa Sư Phụ! Thưa các bạn đồng tu thân mến:
Tâm hiển thị và chứng thực bản thân của tôi
Từ thuở nhỏ, tôi đã quá quan tâm tới hình ảnh bản thân tôi và luôn cố hiển thị. Thói quen này đã tiếp tục khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Tôi đã cố loại trừ vấn đề ngoan cố này nhiều lần nhưng luôn không thành công. Tôi thích đưa ra ý kiến của mình trước vài chục học viên ở nhóm học Pháp. Tôi khá tự hào về sự hiểu biết và tình trạng tu luyện của tôi.
Năm ngoái, vào hôm khi một số học viên chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, một học viên đã nói với tôi: “Quá nhiều điều đã xảy ra trong nhà của anh vì anh có thói quen chứng thực bản thân”. Mặc dù những lời của anh làm tổn thương tôi sâu sắc, nhưng chúng đã giúp tôi nhận ra vấn đề của tôi. Tại sao tôi lại cảm thấy bị tổn thương như vậy? Đây chắc chắn là thông điệp của Sư Phụ dành cho tôi qua lời của bạn đồng tu. Từ đó trở đi tôi bắt đầu kiểm soát lời nói của mình và kìm nén ý muốn mạnh mẽ được phát biểu của tôi. Tôi muốn lắng nghe nhiều hơn. Nhưng nhiều lần tôi vẫn không thể kiểm chế bản thân, đặc biệt khi ý kiến của người khác không nhất trí với ý kiến của tôi.
Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng Sư Phụ đã an bài con đường tu luyện duy nhất, không giống nhau cho mỗi một học viên. Điều đó, theo lời dạy của Sư Phụ, có nghĩa là các học viên có nền tảng và ngộ tính khác nhau; một vài người thì tinh tấn hơn những người khác; tầng thứ và nhận thức của họ khác nhau, và tất cả những nhân tố khác nhau đó dẫn đến kinh nghiệm tu luyện khác nhau. Nếu tôi buông bỏ bản ngã của mình và không để ý tới giọng điệu cũng như thái độ của người khác thì tôi có thể chú ý tới điều mà họ cố gắng truyền đạt, và có thể học được điều gì đó. Bây giờ gần như là tôi có thể lắng nghe ý kiến của người khác. Thói quen xấu của tôi vẫn thỉnh thoảng thể hiện ra nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra nó.
Tu luyện bản thân bằng cách nhìn vào trong
Tôi là một phần của nhóm học Pháp trong vài năm vừa qua, nhưng trong một thời gian lâu những thành viên nhóm chúng tôi đã không thể thực sự tu luyện bản thân, mặc dù chúng tôi đã hoàn thành nhiều dự án. Chúng tôi thường trách móc lẫn nhau khi mâu thuẫn phát sinh. Tình huống này kéo dài trong thời gian lâu cho tới khi ma quỷ bắt đầu gây tổn thất. Việc bắt giữ một vài học viên mới đã gây ra thiệt hại lớn trong cố gắng cứu người của chúng tôi. Từ sự bắt bớ đó, chúng tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn vào bên trong; mọi người đều cố gắng tìm ra những chấp trước và những quan niệm sai lệch của bản thân. Chúng tôi cũng phát chính niệm để giúp các bạn đồng tu của chúng tôi và mạnh mẽ phủ nhận cuộc bức hại. Dưới sự chăm lo của Sư Phụ, những học viên bị bắt đã sớm được thả.
Trong quá trình này, tôi bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc thay đổi những suy nghĩ trong tư tưởng của tôi. Một lần, một học viên đang chịu đau đớn từ khổ nạn, và tôi đã đưa ra vài lời bình luận quở trách anh ấy. Vì điều đó mà tôi cảm thấy rất khó chịu và có lỗi. Làm sao tôi có thể yêu cầu người khác đồng ý với nhận thức và hiểu biết của tôi? Tôi nên khoan dung hơn và đối xử từ bi với các học viên. Sau đó tôi đã có thể nhìn vào bên trong bản thân tôi để tìm ra nguyên nhân gốc rễ khi mâu thuẫn xảy ra.
Một hôm trong khi học Pháp, một học viên đã đưa ra một lời bình luận tức giận về tôi. Tôi ngạc nhiên và tự hỏi tại sao anh ấy lại làm thế. Nhưng tôi lập tức nhớ lại lời dạy của Sư Phụ và cảm thấy bình tĩnh, nghĩ có thể anh ấy bị can nhiễu. Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại trừ nhân tố xấu đằng sau can nhiễu. Khi chúng tôi học Pháp trở lại, trường năng lượng đã trở nên trong sạch và hài hoà. Tôi đã chia sẻ điều này với một học viên khác, người đã nói với tôi rằng tôi đã trở thành một người khác. Bây giờ, bất kể tôi gặp phải mâu thuẫn hay khổ nạn nào, bất kể ai là người có lỗi, tôi luôn nhìn vào vấn đề của bản thân mình. Tôi không còn tập trung vào khuyết điểm thiếu sót của người khác nữa; thay vào đó, tôi luôn cố để tìm ra những thành tích điểm tốt của người khác, cảm nhận tính quý giá của mỗi học viên. Khi tôi thay đổi suy nghĩ của mình, các học viên khác cũng thăng tiến, giảm thiểu sự căng thẳng, và chúng tôi tin tưởng lẫn nhau.
Thay đổi bản thân và mang lại hài hoà cho tất cả
Sư Phụ hoàn toàn bảo hộ và dẫn dắt tôi trong suốt quá trình tu luyện của tôi. Những học viên khác cũng đã giúp tôi đề cao tâm tính. Nhưng tôi đã không sẵn lòng để nhận lãnh thêm trách nhiệm, và không muốn hợp tác với nhóm làm việc.
Sau khi cuộc bức hại trở nên cực kỳ nghiêm trọng vào năm 2008, sự hợp tác trong vùng địa phương chúng tôi rất kém; thậm chí những điều phối viên còn lưỡng lự hành động. Một vài học viên nhận ra sự cần thiết của việc hợp tác để giải cứu nhiều người hơn và đã mời tôi dẫn đầu. Tôi cảm thấy áp lực cực lớn và trở nên sợ hãi. Hơn nữa, tôi không có đầu mối để bắt đầu và tự nhủ tôi nên ở lại và tham gia vào thảo luận. Tôi thực sự thích giữ nguyên vị thế cũ hơn và phải không lo lắng nhiều. Nhưng con đường tu luyện không phải là kỳ nghỉ lễ. Nếu tôi không thể thăng tiến, không vượt qua khảo nghiệm và tiếp tục mong muốn thoải mái và cố trốn tránh trách nhiệm thì lương tâm của tôi biết đó là sai. Đối mặt với mâu thuẫn và sự đau đớn cực độ về thể chất và tinh thần tôi tự hỏi bản thân nhiều lần: Nếu bạn không muốn chứng thực Pháp, bạn có còn là một đệ tử Đại Pháp không? Sư Phụ đã an bài con đường tu luyện của chúng ta, làm sao tôi có thể thay đổi nó? Tôi suy ngẫm một thời gian lâu trong đau đớn.
Sư Phụ nói trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York [2008]”:
“Sư phụ ở thế [gian] này, gặp ma nạn ấy, áp lực ấy, là hơn mấy vạn việc mỗi ngày, [nhưng] không ai dao động được tôi, làm dao động không nổi..”
“Do vậy, trong khi tu luyện, bất kể sinh ra ma nạn như thế nào, gặp phải khó khăn nào, thì đều không thể [bị] biến đổi..”
Sư Phụ không dao động, thậm chí sau hàng vạn khó khăn thử thách. Nhưng tôi đã muốn tránh một rắc rối nhỏ và ẩn nấp! Thật hổ thẹn biết bao! Học Pháp nhiều đã tăng cường tư tưởng chân chính của tôi. Tôi biết tôi phải đối mặt và vượt qua khảo nghiệm. Tôi bắt đầu nhìn vào bên trong và đã tìm thấy sự sợ hãi bị bức hại của tôi. Tâm sợ hãi được phản ánh trong nhiều mặt. Khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, tâm sợ hãi đã ngăn cản tôi kể toàn bộ câu chuyện, khi in ấn tài liệu tôi sợ gặp rắc rối với máy in, khi người khác nói về tôi, tôi sợ họ có thể gây tổn hại uy tín của tôi. Sau đó tôi đã nhận ra rằng những sợ hãi này không phải là tôi mà là những chấp trước và quan niệm hình thành hậu thiên. Những sợ hãi của tôi gần như tan biến hoàn toàn khi tôi học Pháp và phát chính niệm. Phần còn lại là rất nhỏ.
Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã tạo ra những cơ hội cho tôi để thăng tiến và loại bỏ những chấp trước của tôi, và tôi đã có thể buông bỏ được nhiều tâm chấp trước. Khi những học viên khác gặp rắc rối trong quá khứ, tôi đã chỉ nghĩ tới an toàn của riêng tôi. Khi hai học viên bị bắt vào tháng 9 năm 2009 trong khi phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Công, tôi đã yêu cầu và khuyến khích các học viên khác và những gia đình của nạn nhân để giải cứu họ. Cuối cùng họ đã được thả ra dưới sự bảo hộ của Sư Phụ và với chính niệm của những học viên.
Tôi vẫn có nhiều chấp trước, những tư tưởng và quan niệm không đúng, nhưng tôi sẽ tiếp tục loại bỏ chúng trong khi cố gắng làm ba điều. Tôi sẽ cố gắng kiên trì tu luyện.
Xin cám ơn Sư Phụ, Người đã ban cho con trí huệ và sức mạnh. Cám ơn các bạn đồng tu vì sự hỗ trợ và giúp đỡ của các bạn.
Ngày 10 tháng 11 năm 2009
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/12/212383.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/26/112626.html
Đăng ngày 30-11-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.