Từ Hội Thảo Chia sẻ Kinh Nghiệm qua Internet cho các học viên ở Trung Quốc lần thứ Sáu

Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-12-2009]

Kính chào Sư Phụ!
Chào các bạn đồng tu!

Tôi cảm thấy rất vinh dự mỗi khi nghĩ đến danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp”. Tuy nhiên tôi thấy không xứng đáng với danh hiệu này nếu tôi không tu luyện cho tốt. Vì vậy tôi cố gắng khuyến khích bản thân mình làm tốt hơn để xứng với sự từ bi khổ độ của Sư Phụ và sự kì vọng của chúng sinh!

Vào tháng 3 năm 2006, tôi tình cờ đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân trong khi đang phải đối mặt với căn bệnh của con trai tôi mà y học hiện đại đã bó tay. Ngày 1 tháng 5 năm 2006, một học viên đến thăm chúng tôi đã nói cho chúng tôi biết về Đại Pháp đồng thời hướng dẫn chúng tôi thực hiện các bài tập Pháp Luân Công. Thúc đẩy bởi sự nhiệt tình và kiên nhẫn của học viên này, tôi quyết định tập luyện Pháp Luân Công. Sau đó, con trai tôi và tôi bắt đầu học Pháp và tập các bài động tác mỗi ngày.

Không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu tập luyện, nghiệp bệnh của con trai tôi trở nên tồi tệ hơn, các khớp xương trong cơ thể cậu bé sưng lên, khiến nó rất đau đớn, và trong hai ngày nó không thể ăn bất cứ thứ gì. Tình trạng con trai tôi tiếp tục xấu đi. Vào lúc đó, gia đình tôi nghe tin tôi muốn con trai tôi tập luyện Pháp Luân Công. Bị lừa gạt bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Pháp Luân Công, cha mẹ tôi, cha mẹ chồng tôi, anh em tôi và vợ của họ tất cả đều cố gắng ngăn cản tôi tu luyện, thậm chí còn đe dọa sẽ tố cáo tôi lên Cục công an.

Chỉ sau hai tuần tập luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy bị áp lực rất lớn và không thể ngủ vào ban đêm. Tôi không biết làm gì ngoài việc tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi bị dính mắc vào việc học Pháp để tiêu trừ nghiệp lực. Tuy nhiên tình trạng của con trai tôi vẫn như vậy trong 20 ngày. Vì không ăn được gì, cân nặng của một cậu bé chín tuổi như con trai tôi bị sụt xuống chỉ còn 30 pao ( gần 14kg). Nó khóc cả ngày lẫn đêm vì không thể chịu nổi đau đớn. Tôi cảm thấy gần như sụp đổ.

Một ngày nọ trong khi tôi đang giữ ôm con trai tôi và học thuộc lòng Pháp, với nước mắt đầm đìa trên mặt, tôi ngủ thiếp đi và có một giấc mơ. Một giọng nói trong giấc mơ cất lên, “Ta đến để tiêu trừ nghiệp lực cho cậu bé”. Sau đó, tôi thấy một bàn tay lớn với ngọn lửa hồng đốt cháy cánh tay phải của con trai tôi từ dưới lên trên cùng. Tôi tỉnh dậy khi ngọn lửa biến mất. Ngay sau đó con trai tôi có thể di chuyển cánh tay phải của mình mà không còn đau nữa. Tôi hiểu ra rằng Sư Phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực cho con tôi và nó sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa. Tôi cảm thấy an tâm và trở thành một học viên vững vàng hơn.

Sau hơn một tháng được tiêu trừ nghiệp lực, con trai tôi cảm thấy khá hơn và có thể ăn trở lại. Chỉ có cánh tay phải của nó là vẫn trong tình trạng chưa được tốt lắm. Tuy nhiên chúng tôi vẫn giữ niềm tin kiên định vào Đại Pháp. Mặc dù lúc đó con trai tôi chỉ mới chín tuổi, và bất chấp những đau đớn mà nó phải chịu, nó vẫn khăng khăng đòi học Pháp và tập các bài công pháp, và từ chối dùng thuốc. Một năm sau đó, vào tháng 8 năm 2007, nó đã hồi phục sức khỏe.

Sư Phụ và Đại Pháp đã cho con tôi một cơ thể khỏe mạnh trở lại, giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn, và dẫn dắt chúng tôi đi trên con đường trở về bản lai. Được là một học viên, đó là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời tôi, và tôi quyết tâm mang phước lành của Đại Pháp tới nhiều chúng sinh hơn nữa. Vì vậy chúng tôi bắt đầu thực hiện cam kết chứng thực Pháp của mình.

Bốn tháng sau khi con trai tôi và tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi cũng chủ động bắt đầu tập luyện. Trong thời gian khi con trai chúng tôi đang được tiêu trừ nghiệp bệnh và những thành viên trong gia đình ngăn cản chúng tôi tập luyện Pháp Luân Công, anh ấy đã không cản trở chúng tôi. Thái độ của anh ấy thật sự đáng mừng. Sự đồng tình một cách im lặng chính là cách anh ấy đã hỗ trợ tôi. Chồng tôi là người sống nội tâm và không sôi nổi lắm, nhưng là một học viên, anh ấy đang tu luyện tốt, đặc biệt trong việc đề cao tâm tính. Sau khi đọc bài “Loại bỏ chấp trước vào dâm dục” trên tuần báo Minh Huệ, chồng tôi đã có thể buông bỏ dục vọng mặc dù anh ấy chỉ mới tu luyện. Anh ấy vẫn giữ tiêu chuẩn đó cho tới ngày hôm nay.

Tới cuối năm 2007, trong một khoảng thời gian chỉ hơn hai tháng, chúng tôi bị mất xe gắn máy và xe máy điện. Chúng là phương tiện duy nhất mà chúng tôi dùng để đi đến những ngôi làng vào ngày cuối tuần hoặc ngày lễ để phân phát tài liệu giảng rõ sự thật và nói cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp. Những gì xảy ra làm chúng tôi phải tự nhìn vào trong để xem liệu chúng tôi có lỗ hổng nào khiến cựu thế lực có thể lợi dụng. Có lẽ Sư Phụ đã nhận thấy trái tim thuần khiết muốn cứu độ chúng sinh của chúng tôi, bởi vì hai tuần sau đó, một người bạn của chồng tôi đã cho chúng tôi một chiếc xe máy điện. Rồi sau hai tháng nữa chúng tôi bất ngờ nhận được 3000 nhân dân tệ. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là mua một chiếc xe máy mới để đi đến những ngôi làng và cứu nhiều người hơn nữa, vì thế chúng tôi lập tức làm vậy. Chồng tôi muốn sử dụng chiếc xe máy mới chỉ để phục vụ việc giảng rõ sự thật.

Trong ba năm tu luyện, tôi thường cảm nhận được sự chăm sóc và khuyến khích của Sư Phụ. Sư Phụ cũng giúp tôi tăng cường chính niệm bằng việc sắp đặt những việc mà tôi nên làm, để tôi gặp những người tôi phải cứu, và cung cấp bất cứ thứ gì tôi cần có trong xã hội người thường.

Cám ơn Sư Phụ!
Cám ơn các bạn đồng tu trên toàn thế giới!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/9/211602.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/3/112799.html
Đăng ngày: 06– 12 – 2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share