Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) 63 tuổi tại tỉnh Hồ Bắc đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1994.

Có một cuộc đời mới

Từ thuở nhỏ, tôi mắc nhiều chứng bệnh và phải nằm viện nhiều năm liền. Năm lên chín, tôi bị viêm màng não cấp và suýt chết. Căn bệnh này gây ra biến chứng đau đầu mạch máu. Từ đó, tôi thường xuyên mất ngủ. Tôi vật vã vì nhiều chứng bệnh khác suốt năm và tiêu tốn hàng chục nghìn tệ vào bệnh viện và thuốc men. Không chỉ mình tôi chịu khổ mà tôi còn làm cho gia đình và cơ quan tổn thất về tài chính và gây ra vô số rắc rối cho họ.

Một người bạn cùng lớp với tôi đã tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập) tại Sâm Châu, tỉnh Hồ Nam năm 1994. Trong vài ngày, khối u buồng trứng của cô ấy đã biến mất và da dẻ cô ấy đã trở lại hồng hào và mềm mại. Một người bạn cùng lớp khác có cùng bệnh lý như vậy cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ trong vài ngày, khối u buồng trứng của cô ấy cũng biến mất.

Họ cùng đến bệnh viện thăm tôi và kể cho tôi nghe những tin tức tốt lành của họ. Tôi nói rằng tôi nguyện ý tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và ngay lập tức tôi đã có được quyển sách Pháp Luân Công. Trong suốt đêm hôm đó, tôi đọc xong quyển sách từ đầu đến cuối và ngày hôm sau đến điểm luyện công ở thành phố tôi để học công.

Một tuần sau, bệnh đau đầu của tôi biến mất, và chẳng mấy chốc tôi đã hồi phục sức khỏe hoàn toàn. Tôi có thể ngủ ngon suốt đêm và ăn được bất kỳ loại thức ăn nào tôi thích. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và gương mặt tôi ửng hồng và mịn màng.

Sư phụ Lý đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi nói với mọi người rằng tôi đã đắc được uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã hiểu được ý nghĩa chân thực của sinh mệnh, vẻ đẹp và sự trân quý của tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn.

Thanh lý chấp trước vào danh, lợi, tình

Giang Trạch Dân, Cựu Lãnh đạo chế độ Cộng sản, đã phát động bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999 và đã thực hiện chính sách, “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể.”

Bởi vì tôi luyện công vào buổi sáng ở sân vận động thành phố và phân phát tài liệu giảng chân tướng ở khu vực nông thôn, tôi đã bị đuổi việc và bị tước bỏ tất cả chức vị tại cơ quan. Tôi chỉ còn nhận được 130 Tệ một tháng sinh hoạt phí.

Chồng tôi là Quan chức Chính quyền thành phố và bị phê bình. Ở buổi họp Hội đồng thành phố tiến hành phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi bị xếp ngồi ở hàng ghế đầu và bị quay phim cận mặt trên bản tin TV phát đi phát lại nhiều lần.

Tôi tham gia vào một chuyến du Xuân nông thôn với các bạn cùng lớp. Thị trưởng nói tại Hội nghị công an thành phố rằng tôi sắp đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cơ quan tôi đã chuẩn bị một căn phòng và nhốt tôi vào đó hơn 20 ngày bất hợp pháp, việc này đã gây hại to lớn đến tôi và gia đình tôi.

Chồng tôi nói rằng ông bị áp lực tinh thần, ép buộc tôi phải ly hôn với ông. Ông ấy bỏ đi mà không để lại cho tôi và con trai tôi một đồng. Thời điểm đó, con trai tôi đang học năm thứ hai đại học.

Tháng 4 năm 2014, Sở Cảnh sát phái hàng chục nhân viên trang bị máy quay phim bao vây nhà tôi cả ngày lẫn đêm. Tôi trốn thoát và lang bạt khắp nơi trong hơn hai năm rưỡi.

Sau khi ly hôn, chị chồng và chồng tôi lừa lấy đi tài sản duy nhất của tôi. Họ đã giả mạo chữ kỹ của tôi và mua chuộc công chứng viên.

Bất chấp những gì xảy ra, tôi vẫn duy trì học Pháp. Tôi không suy sụp mà vẫn đứng vững vàng. Tôi ghi nhớ lời dạy của Sư phụ,

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Trong hơn ba năm tiếp theo, tôi đã đến gặp các Phòng ban Chính quyền có liên quan và nhân viên công chứng, kể cho họ nghe về những người đã làm hại tôi. Tôi giải thích những điều khoản quy định với công chứng viên, họ đã rất xúc động và đã xin lỗi tôi. Văn bản công chứng giả do chồng tôi ký đã bị thu hồi.

Sau khi nhân viên Sở địa chính đã biết được sự việc, họ hướng dẫn chị chồng của tôi, người đang chiếm dụng nhà tôi, phải đền bù cho tôi. Theo giá thị trường, tôi đã mất hơn 200 nghìn Tệ. Nhưng chị ấy lại nguyền rủa tôi và chỉ đưa cho tôi 20 nghìn Tệ. Lúc đó, tôi nghe theo lời Sư phụ giảng,

“‘đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu’” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Tôi bắt tay với chị ấy và nói rằng nếu tôi không tu Chân – Thiện – Nhẫn, tôi sẽ không bao giờ để chị ấy đi mà không trả đủ cho mình 200 nghìn Tệ mà chị ấy đã lấy. Vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ cảm ơn chị ấy đã cho tôi cơ hội đề cao tâm tính.

Hành động nhún nhường và nhẫn chịu của một người phụ nữ 60 tuổi đơn độc, đã làm cho nhân viên Sở địa chính nể phục.

Những người họ hàng tin tưởng vào Đại Pháp nhận được phúc báo

Mẹ tôi đã về hưu năm 40 tuổi vì sức khỏe kém. Khi tôi trở thành một học viên, bà ở tuổi 60. Sau khi chứng kiến những thay đổi về sức khỏe của tôi, bà thường xuyên nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bà cũng dạy chị gái bà, vốn đã hơn 90 tuổi nhẩm câu, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Hai năm trước tôi về nhà em trai để thăm mẹ tôi. Bác tôi cũng đang ở đó. Bác rất vui mừng khi gặp tôi và nói, “Bây giờ bác có thể nhẩm chín chữ, và làm theo rồi!” Tôi hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Bác kể lại, “Em dâu của bác đối đãi không tốt với bác trong nhiều năm. Khi bà ấy phải chăm sóc bác, bà ấy phá đồ như điên và chửi rửa bác. Bác khóc và nhiều lần muốn tự tử. Nhưng nhiều năm gần đây, bác không còn tức giận bà ấy nữa – bác nhẫn nhịn với bà ấy. Vào ban đêm nếu bác không ngủ được, bác sẽ ngồi dậy và niệm, Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bây giờ thì bà em dâu đã đối xử tốt với bác ấy. Con trai của bác đã đến nhà tôi và vui mừng chờ đợi được nhận sách Đại Pháp về đọc.

Trong nhiều năm qua, tôi bị bức hại nhiều lần. Con trai tôi không những không phàn nàn mà cháu còn ủng hộ tôi. Cháu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với những đồng nghiệp ở sở làm, giúp tôi phiên âm sách Đại Pháp và giữ gìn tất cả sách Đại Pháp an toàn khi chuyển sang chỗ mới.

Cháu đã nhận được phúc báo lớn. Cháu khỏe mạnh, khôi ngô và được trả lương cao. Ông chủ và các đồng nghiệp yêu thương cháu. Để bảo vệ an toàn cho tôi và cho tôi có môi trường sống tốt hơn, cháu đã chuyển việc nhiều lần và hiện giờ đang làm việc ở thành phố Thâm Quyến. Cháu đã kết hôn hơn 7 năm và đang sống rất tốt.

Sư phụ giảng,

“…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/18/380530.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/29/176307.html

Đăng ngày 04-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share