Bài viết của một phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-3-2019] Một phụ nữ 60 tuổi ở Trung Quốc bị cầm tù và tra tấn trong sáu năm rưỡi vì tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đặt trọng điểm vào nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn.
Trong khi bà Ngô Chí Bình bị cầm tù, bà đã không thể chăm sóc cho người chồng đau ốm của mình, nên ông đã qua đời trong thời gian bà không có ở nhà. Người mẹ chồng bị liệt của bà Ngô cũng không có ai chăm sóc tại nhà.
Pháp Luân Công, hay còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại từ tháng 7 năm 1999. Rất nhiều trường hợp bị cầm tù bị ngược đãi về thân thể lẫn tinh thần và bị tra tấn. Hàng nghìn người đã chết bởi sự tàn bạo đó.
Kết quả của việc bị đánh đập dã man vào đầu khi ở trong tù đã khiến bà Ngô Chí Bình bị đau đầu liên tục mỗi khi bị kích động từ những thứ như ánh nắng mặt trời hay tiếng ồn.
Bà Ngô sống ở thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây. Tháng 6 năm 2015, bà đã bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sau đó bị kết án oan sai ba năm rưỡi tù giam tại Nhà tù nữ Tỉnh Giang tây.
Bà Ngô tin rằng bà không làm gì sai, và bà chỉ tìm kiếm quyền tự do tín ngưỡng của mình.
Sau đây là tường thuật của bà Ngô về sự tra tấn tàn bạo mà bản thân đã phải chịu đựng khi ở trong tù.
Kết án ba năm rưỡi tù giam
Năm 2015, tôi đi tới Chợ Hồng Thành để giảng chân tướng cho người dân về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã bị cảnh sát địa phương phát hiện và bắt giữ. Họ tạm giam tôi hai tuần trước khi thả tôi ra.
Sau khi được thả, cảnh sát tiếp tục theo dõi và giám sát tôi. Ngày 5 tháng 6 năm 2015, tôi tới một cửa hàng tạp hóa địa phương để mua đồ. Khi tôi trở về nhà thì có ba cảnh sát từ Đồn Công an Hồng Thành đã túm lấy tôi và cưỡng chế tôi lên xe cảnh sát.
Họ thẩm vấn tôi tại đồn công an và kiểm tra sức khỏe của tôi dù tôi không đồng ý. Ngay ngày hôm sau, họ đã đưa tôi tới một trại tạm giam.
Tôi cầu xin cảnh sát thả tôi ra vì tôi phải chăm sóc cho chồng tôi, ông ấy vừa mới xuất viện vì bị tăng huyết áp nghiêm trọng. Tôi cũng phải chăm sóc cho người mẹ chồng già cả đã 90 tuổi đang bị liệt. Cảnh sát đã từ chối và chuyển vụ án của tôi tới viện kiểm sát.
Trong khi chờ đợi xét xử, chính quyền đã giam tôi tại một trại giam 15 tháng. Vào ngày 2 tháng 9 năm 2016, tôi bị kết án ba năm rưỡi tù giam tại Nhà tù nữ Giang Tây.
Bị tù nhân tra tấn – Treo người bằng một thanh kim loại
Khi ở trong tù, lính canh đã treo thưởng và giảm án cho tù nhân để họ tra tấn và hành hung tôi. Các tù nhân đã trói cổ tay tôi vào một thanh kim loại và treo tôi lên. Để làm nhục tôi hơn nữa, họ đã treo tôi lên khung cửa sổ ở cạnh nhà về sinh để mọi người đều có thể nhìn thấy tôi.
Tôi thường bị treo vào một khung kim loại trong phòng biệt giam, ở đó các tù nhân đã viết lên tường những khẩu hiệu phỉ báng Pháp Luân Công. Một hôm, sau khi họ đã trói tôi vào một thanh kim loại lơ lửng trên không, họ đã viết tên Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công lên một chiếc ghể đẩu và buộc tôi phải đứng lên đó. Sau đó họ đột nhiên kéo chiếc ghế bên dưới tôi ra. Tôi bị ngã đột ngột, tất cả trọng lượng cơ thể dồn vào cổ tay bị trói. Khiến tôi đau đớn tột cùng.
Tù nhân đã hạ tôi xuống sàn nhà, bịt mũi và miệng của tôi lại nhằm khiến tôi ngạt thở. Sau đó họ thay nhau tát vào mặt tôi.
Nhà tù cung cấp cho các tù nhân những video phỉ báng Pháp Luân Công. Họ buộc tôi phải xem những video đó, đồng thời cả ngày họ nói những lời lăng mạ tôi.
Khi các tù nhân treo tôi lên không, họ thường đẩy và quay tròn tôi, rồi đập tôi vào những đồ vật trong phòng. Nó khiến tôi rất chóng mặt.
Tôi bị buộc phải làm việc cả ngày trong xưởng bóc lột sức lao động một cách tàn tệ. Trong khi làm việc, nhân viên nhà tù sẽ bật những video phỉ báng Pháp Luân Công và yêu cầu tôi phải nhắc lại những lời đó. Bất chấp những thủ đoạn mà họ sử dụng, tôi từ chối phỉ báng Pháp Luân Công trong thời gian tôi bị giam giữ, nên tôi đã bị buộc phải đứng thẳng trong một thời gian dài mà không được nghỉ.
Biệt giam, hạn chế sử dụng nhà vệ sinh
Họ đã biệt giam tôi, ở đó tôi chỉ được cung cấp một cốc nước để uống và rửa ráy mỗi ngày. Tôi cũng chỉ được phép đi vào nhà vệ sinh một lần trong ngày.
Buổi tối, tôi bị buộc phải ngồi vào một ghế nhỏ với tay và chân bị trói cho đến 2 giờ sáng, chỉ có vài tiếng đồng hồ để cố gắng làm mọi thứ và ngủ một chút.
Nhưng mọi nỗ lực để có được một giấc ngủ của tôi đều gặp trở ngại. Họ còng tôi vào khung giường vào ban đêm, lấy cớ là để phòng tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Còng tay rất chặt khiến tôi vô cùng đau đớn. Ban đêm có một tù nhân đến và cấu véo thật mạnh khắp thân thể của tôi. Tôi hét lên và lăn lộn quanh giường vì đau đớn tột cùng.
Họ tra tấn tôi giống như vậy trong 20 ngày cho đến khi có một học viên Pháp Luân Công khác cũng bị giam cầm và trở thành mục tiêu mới của họ.
Các học viên Pháp Luân Công bị cầm tù bị yêu cầu viết tuyên bố tố cáo và phỉ báng Pháp Luân Công. Bất chấp sự tra tấn và áp lực liên tiếp của họ, tôi đã từ chối. Do đó, tôi bị đưa trở lại phòng biệt giam.
Một lần nữa, tôi bị buộc phải đứng cả ngày. Họ treo tôi lên khung cửa sổ trong suốt buổi tối.
Bởi tôi không được phép sử dụng nhà vệ sinh nên tôi đã vệ sinh trên sàn nhà. Các tù nhân được giao nhiệm vụ tra tấn tôi đã nổi giận. Tối hôm đó, họ treo tôi lên và yêu cầu tôi từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã từ chối.
Bốn tù nhân hung ác đã kéo tóc của tôi và đánh đập tôi tàn nhẫn, với nhiều cú đánh vào mặt và vào đầu. Đánh đập dữ dội tới mức cơn đau kéo dài hơn một tháng. Thậm chí hiện tại, tôi vẫn bị chứng đau đầu nghiêm trọng vì hệ quả của nó.
Cái chết của chồng tôi
Vì tôi bị cầm tù nhiều năm, gánh nặng đặt lên vai chồng tôi quá to lớn khiến anh không thể chịu nổi. Thêm vào đó là anh ấy bị chứng tăng huyết áp nghiêm trọng, liên tục sợ hãi và lo lắng cho tình trạng của tôi cùng với tra tấn mà tôi phải chịu đựng. Tôi không thể ở đó để chăm sóc và hay làm anh an tâm hơn và cuối cùng anh đã qua đời.
Khi tôi hay tin, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và tôi đã tới chỗ lính canh yêu cầu trả tự do cho tôi. Tôi nói với họ rằng bức hại tôi vì tôi có đức tin vốn ngay từ đầu là việc làm sai trái. Nhưng họ đã lạnh lùng với nỗi buồn của tôi và thay vào đó là tức tối hơn. Tôi đã bị đưa vào phòng biệt giam lần ba.
Một lần nữa, tôi bị buộc phải đứng vào ban ngày, nhưng lần này họ còn bắt tôi ngồi xổm vào ban đêm. Khi tôi từ chối ngồi xổm vào ban đêm, tù nhân liền đánh tôi, túm cánh tay của tôi và liên tục đập tay tôi xuống sàn. Tôi vẫn chỉ được phép sử dụng nhà vệ sinh một lần mỗi ngày.
Tôi bị giam trong phòng biệt giam và bị tra tấn mỗi ngày trong vòng ba tháng.
Tháng 10 năm 2018, họ đã thay đổi thủ đoạn tra tấn hòng làm tôi suy sụp. Các tù nhân buộc tôi phải đứng thẳng người trong 17 tiếng đồng hồ từ 7 giờ sáng tới nửa đêm và không cho phép tôi sử dụng nhà vệ sinh trừ khi tôi nguyền rủa đức tin của mình.
Điều đó kéo dài cho đến khi tôi được trả tự do vào ngày 26 tháng 11 năm 2018.
Nhiều năm bị tra tấn tàn bạo đã ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi. Hiện tôi vẫn chưa hồi phục.
Tôi thiếu cân và thường hay bị chóng mặt. Trí nhớ của tôi rất kém. Tôi bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ và chúng rất dễ tái phát bởi các nhân tố gây kích thích như ánh nắng mặt trời hay tiếng ồn.
Nhưng tôi vẫn kiên định đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/4/383453.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/27/176292.html
Đăng ngày 04-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.