Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 6-12-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tại làng tôi ở và các thị trấn lân cận, tôi là người duy nhất vẫn còn tu luyện Đại Pháp.

Chăm chỉ học Pháp, phát chính niệm và tuân theo các Pháp lý đã giúp tôi vượt qua được khổ nạn. Tôi đã phát chính niệm 14 lần một ngày khi cuộc đàn áp diễn ra nghiêm trọng nhất và hiện giờ tôi vẫn phát chính niệm bảy lần một ngày.

Chồng tự hào về vợ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

Chồng tôi và tôi không hòa hợp với nhau khi chúng tôi kết hôn. Mối quan hệ của tôi với mẹ chồng cũng không êm ấm. Khi con trai tôi 10 tuổi, cháu khuyến khích tôi ly hôn và nói sẽ sống với tôi. Quá xấu hổ nếu phải nộp đơn ly hôn, nên tôi quyết định duy trì cuộc hôn nhân bất hạnh này.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, tôi đã không hành xử như một người tu luyện khi mâu thuẫn với chồng. Tôi thường hối hận về hành vi của mình sau đó, nhưng tôi vẫn cứ lặp đi lặp lại những sai lầm tương tự.

Một lần nọ, chồng tôi chỉ vào trán tôi và nói: “Cô còn phải đi một chặng đường dài đấy!” Tôi đã khóc và nghĩ rằng tôi muốn nghe theo những lời Sư phụ Lý Hồng Chí dạy: “…khi bị đánh…chư vị không đánh trả, bị chửi, không chửi lại (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney, 1996). Theo Pháp lý này, tôi đã không còn tức giận hay tranh cãi với chồng mình nữa.

Thái độ của chồng tôi bắt đầu thay đổi và cuối cùng anh ấy đã giúp tôi đi phân phát tài liệu thông tin về Đại Pháp. Trước đây, anh thường nói, “Tôi rất xui xẻo! Chỉ có một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong làng này và tôi lại là chồng của cô ấy”. Bây giờ anh ấy nói, “Tôi rất may mắn! Tôi đã kết hôn với một học viên duy nhất trong làng!” Anh ấy cũng đã bắt đầu đọc sách Đại Pháp.

Giúp người dân thoái Đảng

Lúc đầu tôi không làm tốt, tôi đã yêu cầu mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đến nhà hàng xóm và bắt đầu nói với họ về việc bỏ thuốc lá. Tuy nhiên, họ đã lạnh lùng nhún vai và không thèm nói gì. Cảm thấy ngại ngùng, tôi đành bỏ đi.

Tôi đã bị tổn thương sâu sắc bởi phản ứng của họ do chấp trước vào danh. Tôi đã khóc trong ba ngày. Sau đó, tôi cầu Sư phụ gia trì sức mạnh cho tôi, để tôi có thể can đảm bước tiếp và nói rõ sự thật một lần nữa.

Tôi ra ngoài giặt quần áo gần giếng và thấy một người phụ nữ cùng làng. Tôi khuyên cô ấy thoái Đảng và cô ấy đã đồng ý. Sau khi cô ấy rời đi, một người phụ nữ khác là người đã từ chối thoái Đảng trước đây đã thay đổi ý định và cũng đồng ý thoái.

Với sự tự tin hơn, tôi đi đến từng ngôi nhà trong làng và các thị trấn gần đó để phân phát tài liệu Đại Pháp và nói với mọi người về việc thoái Đảng. Hầu như tất cả mọi người, ngoại trừ khoảng chín gia đình, đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi đã không từ bỏ những gia đình đó và vẫn tiếp tục đến thăm họ. Cuối cùng họ cũng đã đồng ý thoái Đảng.

Một lần, người dân của ba ngôi làng đang thu hoạch táo. Trong giở nghỉ giải lao, tôi đã nói về màn kịch “tự thiêu ở Thiên An Môn” của chính quyền và về việc Đại Pháp đã lan truyền khắp thế giới như thế nào. Sau đó, tôi khuyên họ thoái Đảng, nhưng không ai nói gì. Nhưng khi chúng tôi quay lại để khuyên họ một lần nữa, tôi nói với tất cả mọi người rằng: “tôi không bán thứ gì hoặc cố gắng kiếm tiền từ các bạn. Tôi chỉ muốn khuyên các bạn thoái Đảng vì sự an toàn của chính các bạn”. Đột nhiên, mọi người cùng nhau đáp lại “Chúng tôi đồng ý!” Và sau đó, từng người đã thoái Đảng.

Phải mất một thời gian dài tôi mới có thể khiến vợ chồng chị chồng tôi thoái ĐCSTQ. Họ rất thận trọng. Thái độ của chị chồng tôi đã thay đổi sau khi chị ấy biết rằng tôi thức dậy mỗi ngày vào lúc 3h50 sáng để luyện các bài công Pháp và nhìn thấy tôi chăm sóc mẹ chồng tốt như thế nào, bất chấp quá khứ khó chịu của chúng tôi. Anh rể tôi là người ngoan cố nhất, nhưng sau cuộc nói chuyện riêng với anh trong một ngày, vợ chồng anh cuối cùng đã đồng ý thoái Đảng.

Tu luyện kiên định

Tôi có thể cảm nhận được những gì Sư phụ nói về việc thời gian đang trôi nhanh hơn. Cuối thu năm 2007, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, như thể cơ thể tôi bị trì trệ. Tôi như bị “kẹt cứng” trong mùa thu hoạch khi con trai tôi nói với tôi rằng tháng Chạp đã đến. Tôi ngạc nhiên và bối rối. Nhưng sau khi học Pháp của Sư phụ, tôi đã nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình.

Sư phụ giảng:

“Hơn nữa [khả] năng của thân thể con người không theo kịp được. Vật chất của mỗi tầng đều có cực hạn của mỗi tầng; nhân tố vật chất ấy không theo kịp được. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005)

Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi luôn cố gắng làm theo lời dạy của Sư phụ. Mặc dù tôi đã bị bắt nhiều lần vì đức tin của mình, nhưng tôi vẫn kiên định tu luyện. Không có gì có thể ngăn trở tôi trên con đường tu luyện bản thân, và trở về ngôi nhà chân chính của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/6/377612.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/26/175960.html

Đăng ngày 21-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share