Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-01-2019] Tôi bị bắt và bị ép tham gia một lớp tẩy não vào 24 tháng 12 năm 2000 và bị đình chỉ công việc sau khi lãnh đạo nơi tôi làm việc thông báo cho tôi qua điện thoại. Khi tôi được thả, tôi không có tiền để nuôi gia đình vì chồng tôi đã nghỉ việc.
Mặc dù chính quyền nói với tôi rằng tôi phải xin phép trước khi đi bất cứ đâu, tôi không nghe họ và tới làm việc tại nhiều nơi để giảm nhẹ gánh nặng tài chính của gia đình. Mất gần 5 năm để tình hình gia đình tôi được cải thiện.
Sư phụ đã nhiều lần giảng rằng cứu người là quan trọng. Để cứu những người mà đã bức hại tôi và khiến tôi mất việc, tôi nghĩ rằng mình nên cố gắng yêu cầu lấy lại công việc tại nơi làm ban đầu. Do đó tôi đã bắt đầu cuộc hành trình dài 8 năm để khôi phục lại công việc của mình.
Đủ tiêu chuẩn làm việc
Nơi tôi làm việc tiến hành một cuộc cải tổ hệ thống giáo dục thí điểm vào tháng 7 năm 2004, theo đó tất cả các nhân viên phải nộp đơn xin việc lại. Những người không được tái tuyển dụng sẽ bị đưa tới nông thôn để dạy. Đây là cơ hội để tôi có lại được công việc của mình.
Các quan chức giáo dục địa phương cũng muốn nhân cơ hội này để buộc các học viên Đại Pháp từ bỏ Đại Pháp; những người từ chối từ bỏ đức tin của họ được khuyên nghỉ hưu dưới vỏ bọc bệnh tật.
Tôi đã không đồng ý, vì tôi đã có được sức khỏe kỳ diệu nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi Hiệu trưởng hỏi ý kiến tôi, tôi đã trả lời: “Tôi sẽ làm theo quy định của chính sách nhà nước, không theo lý do này.”
Tại thời điểm này, tất cả các giáo viên của trường đều chờ đợi việc xử lý trường hợp của tôi trước khi nhà trường có thể thực hiện bước tiếp theo. Do đó, Hiệu trưởng đưa cho tôi một tờ giấy và cố gắng thuyết phục tôi viết cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều đồng nghiệp của tôi cũng cố gắng thuyết phục tôi.
Tôi cảm ơn họ vì sự quan tâm của họ và trong tâm cầu xin Sư phụ giúp tôi. Tôi dần dần nhận ra mình nên viết điều gì–thay vì là thư cam kết bất luyện trở thành đơn xin tái tuyển dụng.
Điều tôi làm khiến mọi người bất ngờ. Khi Hiệu trưởng báo cáo trường hợp của tôi lên chính quyền, họ đã chấp nhận đơn của tôi. Sau đó tôi được yêu cầu chuẩn bị một báo cáo tóm tắt về hoạt động của tôi trong 5 năm qua cũng như tham dự kỳ thi cấp khoa, hai việc mà tất cả các đồng nghiệp của tôi đã làm để xin tái tuyển dụng. Nhưng tôi chỉ có một tuần để chuẩn bị mọi thứ, và Hiệu trưởng nhấn mạnh rằng báo cáo của tôi phải được ông ấy kiểm tra trước khi tôi có thể trình bày nó trong cuộc họp hội đồng.
Báo cáo của tôi gồm 2 phần. Một năm rưỡi giảng dạy và ba năm rưỡi tự nâng cao bản thân trong xã hội, với trọng tâm là phần sau. Hiệu trưởng khá hài lòng với báo cáo của tôi.
Trong cuộc họp, tôi cảm ơn mọi đồng nghiệp vì sự quan tâm của họ và cũng nói với họ tôi đã sống sót như thế nào bằng cách làm các việc lặt vặt để nuôi sống gia đình tôi và cho con đi học. Đây là một cơ hội để phơi bày những lời dối trá của ĐCSTQ tà ác về Pháp Luân Đại Pháp và cho họ thấy rằng dẫu bị bức hại, các học viên Đại Pháp vẫn chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong đối xử với mọi người và mọi việc.
Một giáo viên lâu năm sau đó đã nói với tôi: “Tôi đã chấm điểm tuyệt đối cho báo cáo của chị.”
Tôi đã được tái tuyển dụng thành công và ký hợp đồng 3 năm. Tuy nhiên, tôi vẫn bị đưa tới nông thôn để giảng dạy. Do sự can thiệp từ Phòng 610, tôi không được phép dạy ở trường mới, nhưng tôi vẫn dạy kèm cho học sinh trong thời gian đó.
Phủ nhận tà ác và cứu chúng sinh
Tôi đã cố gắng vô số lần trong thời gian từ 2005–2007 để đăng ký lại công việc của mình và xin thẻ biên chế, nhưng không có kết quả.
Tháng 4 năm 2007, tôi quyết định không tiếp tục dạy kèm mà thay vào đó tập trung tìm kiếm những khoa liên quan để khôi phục công việc của mình và cũng để cứu chúng sinh. Quyết định của tôi khiến tà ác trong không gian khác điên cuồng. Ngày 20 tháng 4, tôi bị bắt sau khi tôi cùng gia đình trở về nhà, và bị buộc tội “bạo lực chống lại cảnh sát.”
Với sự trợ giúp chính niệm của các học viên khác và của chính bản thân, tôi đã được thả vài ngày sau đó.
Khi tôi quyết định nhận lại công việc của mình, một số học viên không đồng ý với tôi và nhắc nhở tôi hãy tránh đi một thời gian. Tuy nhiên sau một số thảo luận, tôi cảm thấy rằng mục đích của việc lấy lại công việc của tôi là để cứu chúng sinh, và tôi nên đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài.
Tôi có thể tiếp tục dạy kèm cho học sinh để nuôi gia đình. Nhưng điều gì sẽ xảy ra với những người đã bức hại tôi và đình chỉ công việc của tôi? Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Nếu công việc của tôi có thể được phục hồi, thì những người này sẽ có một cơ hội để chuộc lại những tội lỗi mà họ đã gây ra đối với các học viên Đại Pháp.
Trong kỳ nghỉ hè năm 2007, khi những người khác đã hoàn thành hợp đồng dạy học 3 năm của họ, tôi cũng tới nhận một tem ghi rằng tôi đã hoàn thành hợp đồng của mình. Vào lúc đó, nhiều học viên đã giúp phát chính niệm để ngăn tôi khỏi bị bắt, và cháu gái của tôi đi cùng tôi để nhận tem. Mặc dù tôi nhận tem một cách thành công, tôi vẫn không được phép lấy lại công việc của mình.
Phối hợp chỉnh thể để cứu chúng sinh
Câu chuyện của tôi được đăng trên trang web Minh Huệ và in trên các tờ rơi ở địa phương. Các học viên địa phương cũng phát chính niệm trong khi tôi tới gặp các quan chức chính phủ khác nhau chịu trách nhiệm về công việc của tôi, để giảng chân tướng.
Sau khi phát chính niệm trong một thời gian để thanh trừ tà ác, tôi nhận thấy rằng bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đặc biệt e sợ tôi. Ông ấy chỉ dẫn cho cảnh sát tới bắt tôi khi tôi sắp mang hợp đồng công việc của tôi tới chỗ ông ấy. Tôi xin Sư phụ giúp mình và cũng phát chính niệm khi tôi ở đồn cảnh sát. Trong khoảng một giờ, tôi đã được thả.
Tôi hướng nội sau khi trở về nhà và nhận ra rằng tôi đã đến gặp chính quyền vì mục đích đến thăm họ, và không đến thăm họ vì từ bi. Tôi cũng thấy rằng tôi có tấm oán hận và lo sợ khi vị bí thư gọi cảnh sát đến bắt tôi, và phụ thuộc vào việc các đồng tu phát chính niệm cho tôi.
Sư phụ đã giảng:
“Từ bi năng dung Thiên Địa xuân,
Chính niệm khả cứu thế trung nhân.”
(Pháp chính càn khôn – Hồng Ngâm II)
Khi có người đề xuất rằng tôi báo ông ấy cho chính quyền vì tham nhũng khi ông ấy tổ chức tiệc ăn mừng con trai nhập ngũ, tôi nói với vị bí thư rằng tôi không có ý định làm như vậy. Ông ấy đã dần dần thay đổi và trở nên ủng hộ quyết định xin được tái tuyển dụng của tôi. Sau đó ông ấy đồng ý trên lời nói với tôi là sẽ khôi phục lại công việc của tôi. Tuy nhiên, sau đó ông ấy đã bị chuyển đi trong mùa Hè năm 2008.
Khi Bí thư mới đến, ông ấy cố gắng ngăn cản tôi được tuyển dụng, vì ông ấy không hiểu Đại Pháp. Tôi tìm gặp ông ấy nhiều lần tại văn phòng ông ấy và ở nhà nhưng ông luôn luôn bảo tôi viết cam kết từ bỏ việc tu luyện.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình có tâm ích kỷ: Tôi không nên viết cam kết, bởi vì tôi không làm điều gì sai, mọi thứ đều là về tôi. Tôi đã đặt chúng sinh ở vị trí cuối cùng. Do vậy tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu tôi không viết cam kết bất luyện, tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì sai, và chúng sinh cũng vậy. Tôi đang cứu chúng sinh, tôi sẽ không hủy hại họ.
Mùa Xuân năm 2009, tôi tìm gặp vị Bí thư thứ nhất của làng tôi. Sau khi tôi giới thiệu ngắn gọn, vị Bí thư nói rằng ông ấy thắc mắc tại sao các học viên Đại Pháp lại treo các biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”
Tôi nói: “Tất cả các phương tiện truyền thông từ chối không cho chúng tôi được trình bày lấy một lời, do vậy treo biểu ngữ trở thành cách mà chúng tôi biểu đạt quan điểm của chúng tôi. Các gia đình không phải cũng đang treo các biểu ngữ khắp nơi trên đường phố đấy thôi?”
Ông ấy dường như hiểu ra một chút và tôi nói với ông ấy rằng tôi nên hoàn thành hợp đồng lao động của mình bởi vì các phương tiện truyền thông đang nói rằng chúng tôi là một nhóm xã hội bị pháp luật cấm. Sau khi ông ấy xem các tài liệu của tôi, ông ấy nói: “Chị có thể làm việc.”
Tuy nhiên, Hiệu trưởng nhà trường nói rằng cần có một văn bản hay một cuộc điện thoại gọi tới trước khi tôi có thể bắt đầu làm việc. Do đó tôi tới gặp vị Bí thư lần nữa. Bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật thấy tôi bước vào văn phòng và nhanh chóng nói rằng tôi vẫn không được phép làm việc.
Thấy vậy, vị Bí thư đầu tiên bảo tôi hoàn thành 3 điều kiện: 1. Không tập Pháp Luân Công một cách công khai. 2. Không nói về Pháp Luân Công trong khi giảng dạy. 3. Không phát các tài liệu Pháp Luân Công một cách công khai.
Chủ tịch thành phố nói: “Chị thực sự không nên viết cam kết”
Vì không còn cách nào khác trong tình huống này, tôi phải tìm kiếm những quan chức cấp cao hơn. Tuy nhiên, không dễ để một người bước được vào cửa của chính quyền thành phố. Lúc đó, Sư phụ đã an bài cho chị tôi (là một học viên) tới hỗ trợ tôi, giúp tôi bước vào tòa nhà một cách tự do.
Khi tôi tìm gặp Chủ tịch thành phố, ông ấy hỏi một nhân viên của ông ấy về việc làm cách nào để tôi được làm việc trở lai. Người nhân viên đó nói rằng tôi cần viết cam kết bất luyện.
Nghe thấy vậy, chị tôi nói: “Điều đó quá vô ơn. Các bệnh tật của em gái tôi đều được chữa khỏi nhờ tu luyện và các anh muốn cô ấy viết cam kết bất luận sao?”
“Hai chị trông giống nhau. Các chị là chị em gái à?” Vị Chủ tịch hỏi: “Hãy bảo Bí thư của các chị gọi điện cho tôi.”
Tuy nhiên, vị Bí thư vẫn muốn tôi hoàn thành 3 điều kiện trước khi ông ấy gọi cho Chủ tịch. Sau đó tôi đã viết một lá thư cho vị Bí thư để cảm ơn ông vì lòng tốt của ông ấy, nhưng cũng nói với ông rằng tôi không thể để ai đó làm một việc sai trái.
Tôi tới văn phòng của Chủ tịch thành phố lần nữa khi ông ấy đi công tác trở về. Ông ấy nhận ra tôi và nói rằng vị Bí thư đã không gọi cho ông ấy.
Khi tôi ngồi xuống trước mặt vị Chủ tịch, ông ấy hỏi: “Vì chị không viết cam kết bất luyện phải không?”
Tôi mỉm cười trong khi nói với ông ấy trong tâm rằng ông ấy phải đưa ra một quyết định đúng đắn. Sau khi xem các tài liệu mà tôi mang tới, ông ấy nói: “Chị thực sự không phải viết cam kết. Chị sẽ không theo Chân – Thiện – Nhẫn nếu chị làm vậy.”
Cùng với đó, ông ấy đã ký giấy tờ của tôi.
Sau 8 năm rưỡi, tôi đã chính thức trở lại trường học vào tháng 9 năm 2009, và gần như toàn bộ lương của tôi đã được trả lại cho tôi trong vài năm. Nhiều người đã thay đổi thái độ của họ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp sau khi thấy rằng tôi đã có thể làm việc trở lại vô điều kiện.
Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”
(Sư đồ quy – Hồng Ngâm II)
Sư phụ đã hóa giải mọi ân oán giữa đệ tử và chúng sinh và cũng thanh trừ mọi an bài của cựu thế lực. Khi các nhân tố tà ác trong những không gian khác bị thanh trừ, mọi người sẽ thể hiện những suy nghĩ chính diện của họ.
Quá trình này là một quá trình buông bỏ tự ngã, chính lại tất cả từng ý niệm của tôi, trải nghiệm uy lực của chính niệm và nhận ra rằng tôi không thể buông lơi chính niệm của mình dẫu trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Trong quá trình này, nhiều chấp trước của tôi, gồm bướng bỉnh, cầu danh, hoan hỷ, tâm tranh đấu, và tâm bất bình đều được phơi bày, cũng như các thói quen xấu trong việc trì hoãn công việc.
Khi tôi hướng nội và dùng Pháp để chính lại những chấp trước con người của mình, thực sự giống như ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’. Tôi cũng nhận ra rằng tôi phải từ bi với chúng sinh trong khi nghiêm khắc thanh trừ tà ác trong những không gian khác.
Nhờ có sự bảo hộ của Sư tôn và những thay đổi trong trạng thái của Chính Pháp đã giúp tôi có thể kiên trì. Sư phối hợp và phát chính niệm của các học viên cũng là yếu tố quan trọng giúp việc khôi phục lại vô điều kiện công việc của tôi trở thành hiện thực.
Cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/22/380604.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/5/176047.html
Đăng ngày 19-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.