Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 29-11-2018] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị ảnh hưởng bởi văn hoá Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi luôn đấu tranh với người khác và truy cầu lợi ích cá nhân. Tôi tự cao về bản thân và không bao giờ nghĩ cho người khác. Khi người khác lợi dụng tôi, tôi sẽ trả thù, thậm chí một cách âm thầm. Tôi thuyết phục bản thân rằng mình chẳng làm gì sai.

Tôi sống đối diện nhà bố mẹ chồng. Bố chồng tôi giữ vị trí lãnh đạo trong một doanh nghiệp lớn, còn mẹ chồng tôi thì rất kiêu ngạo. Nhưng tôi không hề sợ hãi và thường xuyên tranh cãi với họ.

Khi chị chồng tôi chuẩn bị kết hôn, cả nhà tụ tập ăn một bữa. Vì tôi bận chăm con nhỏ, khi mọi người ăn xong tôi mới bắt đầu ăn. Tôi vừa ôm con vừa ngồi xuống bàn ăn, vừa cầm đũa lên thì mẹ chồng cầm đĩa thức ăn dọn đi mất. Tôi chảy nước mắt, ôm con đứng lên, chạy ra khỏi cửa rồi đóng sầm một cái và đi về nhà.

Mẹ chồng đi theo tôi về nhà, bước vào và đóng sầm cửa lại. Tôi đặt con xuống giường rồi bắt đầu cãi nhau với bà. Bà định dùng đầu va vào người tôi, nhưng tôi đã đẩy bà ra. Đầu của bà bị đập mạnh vào tường. Lúc này mọi người trong nhà cũng đều tới, họ bắt đầu chỉ trích tôi. Tôi không tin rằng mình đã làm gì sai, cho rằng mẹ chồng đã đối xử hẹp hòi với mình. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa và bế con về nhà bố mẹ đẻ.

Từ khi còn trẻ, tôi đã mắc nhiều loại bệnh như đau tim và mất ngủ. Tôi phải chịu đựng rất nhiều. Tôi đã uống thuốc, thử phương pháp massage và các phương pháp trị liệu khác, nhưng không có tác dụng. Nếu không học Đại Pháp, tôi sẽ không biết được đó là nghiệp phải hoàn trả do tôi tranh đấu với người khác.

Trở thành người con dâu ngoan hiền

Một người họ hàng đã đến thăm mẹ chồng tôi vào mùa hè năm 1996 và giới thiệu với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã dành một ngày xem băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), nhưng sau đó đã dừng lại. Đến mùa Xuân năm sau, người họ hàng ấy quay lại và một lần nữa giới thiệu với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Lần này tôi đã xem hết các bài giảng của Sư phụ vào hiểu được nguyên nhân tại sao người ta lại có bệnh và khổ nạn. Thế giới quan của tôi đã thay đổi.

Từ đó, tôi bắt đầu học Pháp, luyện công và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Quan hệ của tôi với mẹ chồng và hàng xóm cũng cải thiện. Khi xảy ra mâu thuẫn với mẹ chồng, dù vẫn thường cảm thấy kích động bên trong, nhưng tôi có thể nhẫn nhịn và không cãi nhau với bà. Sau một thời gian tôi có thể bình tĩnh lại và nội tâm không cảm thấy kích động nữa. Dần dần, tất cả bệnh tật của tôi cũng được chữa lành.

Chồng tôi đi làm từ năm 18 tuổi, chúng tôi cưới nhau khi anh ấy gần 30 tuổi. Trước khi kết hôn, mẹ chồng tôi muốn giữ hết lương của anh ấy và hứa sẽ đưa lại cho anh khi kết hôn. Bà đã không giữ lời hứa và thậm chí còn dùng tiền để mua TV mới cho bản thân.

Khi chồng tôi mất việc, cuộc sống trở nên khó khăn, họ đã không làm gì để giúp chúng tôi về tài chính mặc dù họ có thể. Chị chồng tôi không bao giờ đưa lương cho bà, nhưng khi chị ấy cưới, bố mẹ chồng đã mua cho chị ấy mọi thứ. Họ thậm chí còn chuẩn bị sang tên ngôi nhà cho con gái. Khi tôi biết mọi chuyện, tôi rất đau lòng và nghĩ thầm: “Khi họ về già tôi sẽ không chăm sóc họ!”

Sau khi học Pháp, tôi đã thực sự nhận thức được những gì Sư phụ giảng:

“Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi nghĩ rằng có lẽ đó là món nợ chúng tôi đã nợ chị chồng. Bằng cách lấy lương của chồng tôi và dùng nó cho con gái, mẹ chồng tôi đã giúp chúng tôi trả lại. Khi hiểu được điều này, tôi cảm thấy cân bằng hơn.

Sư phụ cũng giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng có lẽ do đời trước tôi đã đối xử với mẹ chồng không tốt, nên giờ đây bà mới đối xử với tôi như thế. Từ đó, tôi buông bỏ tâm oán hận với bà. Hơn nữa, khi có thức ăn ngon mà mẹ chồng thích, tôi sẽ chia sẻ với bà ấy. Tôi cũng giúp bà làm các công việc nhà. Khi bà bị ốm, tôi đỡ bà đi xuống cầu thang để tới bệnh viện.

Khi bà nằm viện, chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc bà. Tôi làm mọi việc có thể, kể cả giúp bà trong các nhu cầu cá nhân. Bà rất cảm động và thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Nhờ đó, tình trạng của bà cũng cải thiện. Một lần mẹ chồng tôi bị ốm và quyết định không đi viện. Tôi đã đi quãng đường dài để đưa bác sĩ đến khám cho bà. Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo rằng bà cần tiêm albumen. Tôi đã tìm cách mua cho bà bốn chai albumen. Bà khen ngợi tôi và nói: “Con đã thay đổi rất nhiều!”

Nghĩ cho người khác

Khi hàng xóm của tôi mở rộng ban công, nó ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng tôi. Tôi biết họ nhận thức được điều đó nên họ tránh mặt tôi. Tôi cảm thấy thật bất công nhưng nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’;” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, chắc chắn tôi đã bắt họ phải sửa lại phần mở rộng của ban công.

Trong cuộc sống hằng ngày, tôi rất hay nhặt được những đồ có giá trị. Một lần tôi nhìn thấy một chiếc điện thoại Samsung lạ mắt trong nhà vệ sinh. Khi tôi cho đồng nghiệp xem, anh ấy đề nghị mua lại với giá 800 tệ. Tôi đã từ chối, tôi là một học viên, tôi không thể kiếm lời trên tài sản người khác. Tôi đã tìm được người chủ của chiếc điện thoại. Cô ấy cảm ơn tôi. Tôi liền nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô nên cảm ơn Sư phụ của tôi.”

Tôi cũng nhặt được một chiếc vòng tay bạch kim. Khi không tìm được chủ nhân, tôi đã đưa nó cho người quản lý, hy vọng rằng cuối cùng người chủ sẽ tìm được.

Cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ đã kéo dài gần 20 năm. Tôi cùng các học viên khác đã đi treo các tài liệu giảng chân tướng, phát tờ rơi, trực diện nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, phân phát Cửu Bình, đĩa DVD giảng chân tướng và lịch, gọi điện thoại giảng chân tướng và phát phần mềm vượt qua kiểm duyệt Internet của chính phủ Trung Quốc.

Tôi gặp một tài xế trẻ bị bệnh gout và gặp khó khăn khi đi bộ. Tôi nói với anh ấy về Đại Pháp, và anh ấy đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh ấy cũng thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Anh ấy đã nhanh chóng có thể đi bộ bình thường trở lại. Anh ấy cảm thấy thật sự tuyệt vời. Có một tài xế khác đã chủ động đến gặp tôi đề nghị giúp anh ấy thoái đảng. Anh ấy cũng hỏi xin tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và muốn học Đại Pháp.

Tôi cảm thấy thật vui khi nhìn thấy những người này được cứu. Trong tu luyện từ nay, tôi sẽ luôn nghe theo Sư phụ và tiếp tục đồng hoá với Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã sự từ bi cứu độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/29/喜得大法-脱胎换骨-377274.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/26/173761.html

Đăng ngày 18-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share