Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 07-01-2019] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998, tôi có tâm tính xấu và thường dễ tức giận. Tôi là một cô dâu mới và thường hay gây gổ với mẹ chồng. Thuở nhỏ, tôi ốm yếu và bệnh tật. Sức khỏe của tôi xuống dốc trong năm đó và mẹ tôi đã đến thăm tôi. Mẹ tôi mang theo một quyển Chuyển Pháp Luân. Mẹ bảo rằng có một người bạn đã tặng cho mẹ, nhưng mẹ không có thời gian để đọc.

Ngay khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân tôi đã không muốn bỏ quyển sách xuống. Đột nhiên tôi hiểu được nhiều điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay. Tôi cảm thấy như tâm trí được khai mở. Sau khi bắt đầu tu luyện cuộc đời tôi đã mở sang một trang mới tốt đẹp hơn.

Tôi là một giáo viên dạy kèm môn tiếng Anh. Học trò đầu tiên của tôi là một người hàng xóm. Sau khi tôi hướng dẫn em, điểm số của em đã được cải thiện rất tốt. Miệng truyền miệng, chẳng bao lâu sau, nhiều người hàng xóm đã gửi con cái đến chỗ tôi. Lớp dạy kèm của tôi bắt đầu từ đó.

Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã thực sự quan tâm đến các học sinh của mình. Khi một học sinh mới đến nhập học, tôi sẽ ngay lập tức nói với em rằng vì sao em học không tốt ở trường và tìm cách giúp đỡ. Những đứa trẻ được tôi dạy không chỉ cải thiện về điểm số mà còn trở nên ngoan ngoãn ở nhà, điều này làm cho cha mẹ chúng rất vui mừng. Tôi hiểu rằng tất cả là do tôi tu luyện Đại Pháp nên những đứa trẻ đó cũng được thọ ích.

Số lượng học sinh của tôi càng nhiều lên. Tôi chỉ thu học phí mỗi em 50 Nhân dân tệ một tháng trong khi học phí ở chỗ những giáo viên khác là 200 Nhân dân tệ chỉ riêng cho việc học phát âm. Tôi không lấy quá nhiều tiền học phí vì tôi biết rằng cha mẹ các học sinh của tôi cũng không kiếm được nhiều tiền. Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi nên nghĩ tới người khác trước nên cho dù tình hình tài chính của tôi không quá dư dả, nhưng tôi đã biết cân nhắc đến hoàn cảnh học sinh của mình.

Chồng tôi bảo vệ sách Đại Pháp

Năm 1999 và 2000, tôi đến Bắc Kinh ba lần để chứng thực Pháp và bị bắt. Chồng tôi phải chịu đựng áp lực rất lớn nhưng ông ấy vẫn đến trại tạm giamtrại cưỡng bức lao động để thăm tôi. Nhân viên phòng 610 bảo ông ấy nên ly hôn với tôi, nhưng ông ấy nói, “Tôi không muốn ly hôn với vợ tôi chỉ vì niềm tin của cô ấy, đặc biệt là thời gian này cô ấy đang phải chịu đựng khổ nạn.” Cảnh sát yêu cầu ông ấy giao nộp sách Đại Pháp của tôi. Ông ấy đem sách của tôi gửi ở nhà họ hàng và nói, “Chúng tôi không có quyển sách nào hết.”

Năm 2001 sau khi tôi được thả ra từ trại cưỡng bức lao động, tôi đọc sách mỗi ngày, và tôi để sách ngay trên bàn sau khi đọc. Chồng tôi luôn luôn cất sách cho tôi. Ông ấy nói, “Chúng ta cần phải bảo vệ những quyển sách Đại Pháp.” Sự chu đáo của ông ấy đã thực sự làm tôi xúc động.

Khi chúng tôi đến thăm chú tôi, ông ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mái tóc đen của chồng tôi và hỏi, “Cháu nhuộm tóc à?” Nếu chú không hỏi thì tôi cũng không để ý. Tôi nghĩ rằng chồng tôi đã được phúc báo vì bảo vệ sách Đại Pháp.

Ước mơ thành sự thật

Thời gian đầu khi chúng ta được Sư phụ yêu cầu phát chính niệm, tôi đã rất khó khăn thực hiện vào lúc 6 giờ sáng bởi vì thời điểm đó tôi còn bận chuẩn bị bữa sáng và chuẩn bị cho một ngày mới. Một ngày nọ, chồng tôi nói rằng ông ấy muốn thay đổi công việc, và nếu nguyện ước thành sự thật, ông ấy sẽ lo bữa sáng để tôi có thể phát chính niệm đúng giờ. Chẳng bao lâu sau khi nói vậy, ông ấy đã có được một công việc khác.

Năm 2007, con tôi bắt đầu đi học đại học xa nhà. Chồng tôi thuê một căn nhà ở đó và đề nghị tôi đến đó ở để chăm sóc con. Sau đó tôi nhận ra rằng ông ấy không muốn tôi bị bắt vì cảnh sát thường xuyên đến nhà giám sát tôi.

Tôi ở với con trai trong 5 năm. Để tiết kiệm tiền, chồng tôi ngủ trên ghế sofa tại cơ quan. Ông ấy phải chịu đựng tiếng ồn từ xe lửa. Mỗi dịp cuối tuần, ông ấy đều đến thăm chúng tôi. Chẳng bao lâu, ông đã chuyển việc bởi vì ông ấy không muốn làm ca đêm. Ngay sau đó, ông ấy lại thay đổi công việc một lần nữa với cùng mức lương nhưng có nhiều thời gian rảnh hơn và ông ấy cũng được nghỉ cuối tuần.

Trước khi chuyển sang công việc hiện tại, người chủ nói rằng một trong những công nhân phải bị cắt 50 Nhân dân tệ tiền lương. Bởi vì chồng tôi thường không tranh giành lợi ích nên ông ấy là người bị chọn. Chồng tôi muốn cãi lý với người quản lý, nhưng tôi nói rằng nếu ông ấy tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, ông ấy sẽ được thọ ích. Tôi còn nói rằng nếu tiền đó là của chúng tôi thì sẽ không bị lấy mất. Chồng tôi nghe theo lời khuyên của tôi và giữ im lặng.

Một năm sau, người quản lý nói với ông ấy, “Ông không ghét tôi chứ?” Chồng tôi hiểu ý của ông ấy và nói, “Tôi nhìn sự việc từ một góc độ cao hơn. Tôi hiểu rằng chẳng qua anh cũng là vì trách nhiệm của mình. Nếu anh không trừ tiền của tôi thì anh cũng phải trừ tiền của một ai đó. Chỉ là 50 Nhân dân tệ thôi mà.” Người quản lý chấn động và ngừng trừ lương của chồng tôi.

Năm 2016, chồng tôi lại chuyển việc và ông ấy làm hai việc cùng lúc. Một là nhân viên bán hàng và một là nhân viên đường sắt. Tôi nói, “Miễn là anh làm việc chân chính, anh sẽ có kết quả tốt.” Thu nhập của ông ấy cũng không ít hơn công việc trước đó.

Khi chồng tôi bắt đầu bán phân bón, ông ấy thuê xe của những học viên và thuê học viên làm việc cho cửa hàng của ông ấy. Ông ấy nói, “Tôi chỉ tin tưởng các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thật tốt khi có họ ở đây.” Ông ấy cũng giảng chân tướng mỗi khi có cơ hội.

Con trai tôi duy hộ Đại Pháp

Khi tôi bắt đầu tu luyện, con trai tôi chỉ mới sáu tuổi. Khi tôi đọc Pháp, cháu lắng nghe trong lúc đang chơi. Cuộc bức hại bắt đầu năm 1999, tôi quyết định đi Bắc Kinh chứng thực Pháp và cháu đã đưa cho tôi số tiền tiết kiệm của cháu. Sau đó khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp, cháu nói rằng mỗi đêm cháu đều khóc thầm vì không muốn cho bà nội và bố cháu biết rằng cháu rất sợ hãi và nhớ mẹ.

Khi giáo viên của cháu lặp đi lặp lại những lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản về vụ tự thiêu và phỉ báng Đại Pháp, cháu đã giảng chân tướng trước lớp. Cháu nói vụ tự thiêu là được dàn dựng và giải thích những chi tiết. Giáo viên đã không nói gì. Khi con trai tôi vào cấp hai, giáo viên muốn kết nạp cháu và Đội thiếu niên. Cháu từ chối và nói, “Mẹ em sẽ phản đối.” Khi giáo viên gọi cho tôi, tôi nói với cô ấy rằng tôi không đồng ý. Sau đó tôi đến nhà cô ấy giảng chân tướng. Tôi gặp bố mẹ của cô giáo, giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái Đảng.

Khi con trai tôi học cấp ba, giáo viên của cháu muốn thu Đội phí. Cháu nói rằng cháu không gia nhập nên cháu sẽ không đóng phí này. Giáo viên nói, “Tôi sẽ kết nạp em ngay bây giờ.” Con trai tôi đáp, “Nhưng em không muốn kết nạp.”

Bây giờ con trai tôi là nhân viên bán phân bón cho một công ty lớn. Cháu được cấp một chiếc ô tô trị giá hơn 50 nghìn đô la. Nhiều người ganh tị với chúng tôi.

Con xin tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ gia đình con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/7/372978.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/14/174627.html

Đăng ngày 03-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share