Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-12-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 19 năm trước vào tháng 7 năm 1999, thời điểm chính quyền Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã từng bị bệnh cường giáp, dẫn đến biến chứng tim mạch. Tôi thường xuyên bị ngất. Có vài người đã đề nghị tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. May mắn là có một điểm luyện công gần nơi tôi làm việc.

Khi tôi đang luyện công, có một vài người đến mang theo những tờ rơi nhỏ. Tất cả chúng tôi tụ tập chung quanh. Trên tờ giấy ghi rằng, Chính phủ sắp sửa ngăn cấm Pháp Luân Đại Pháp.

Một số người nói rằng họ sẽ ngưng tập, những những người khác vẫn kiên định vào đức tin của mình. Họ nói với tôi rằng họ vẫn sẽ âm thầm luyện công vào 3 giờ sáng hôm sau.

Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp nhanh chóng khai mào, và tất cả phương tiện truyền thông bắt đầu phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và học viên.

Trải nghiệm thần kỳ

Tôi mượn một quyển sách Chuyển Pháp Luân từ một đồng nghiệp, nhưng tôi không thể nhìn được chữ nào rõ ràng cả. Mọi người đều nói rằng đây là quyển sách thần kỳ, vậy mà vì sao tôi không thể nhìn thấy dù chỉ một từ? Tôi cầu Sư phụ giúp tôi để tôi có thể đọc được rõ.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng mạnh mẽ hiện ra ở khóe mắt tôi, và tôi có thể nhìn chữ rõ ràng.

Kiên định tín Sư tín Pháp

Mặc dù bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999, nhưng tôi không hiểu rõ tầm quan trọng của việc học Pháp và tu luyện là như thế nào, nên sức khỏe của tôi cải thiện không nhiều. Hai chân tôi sưng phù từ bàn chân lên đến đầu gối. Bụng tôi chướng căng do có nhiều dịch bất thường bên trong.

Vào một buổi sáng năm 2003, tôi bị ngất và được đưa vào bệnh viện. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tôi thấy một y tá đang cố giúp tôi tháo dịch ổ bụng. Tôi muốn về nhà bởi vì tôi biết rằng Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi, nhưng nhân viên bệnh viện không đồng ý.

Ngày kế tiếp, bác sỹ thông báo với người nhà tôi rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi vẫn kiên quyết đòi về nhà, bởi vì tôi tin tưởng chắc chắn rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Cuối cùng tôi cũng được cho về nhà vào ngày thứ tư.

Trong suốt bốn ngày ở trong bệnh viện, ngày nào tôi cũng đọc Chuyển Pháp Luân. Mỗi lần tôi chỉ có thể đọc được một đoạn, vì tôi quá yếu. Dần dần, tôi có thể đọc được nhiều hơn Chuyển Pháp Luân và bệnh tật của tôi biến mất.

Sư phụ thúc giục tôi tinh tấn

Thông thường tôi thức dậy lúc 3 giờ rưỡi sáng để luyện công. Vào một buổi sáng, chuông báo thức đã reo nhưng tôi không muốn dậy. Chính lúc đó, tôi nghe một giọng nói như ở miền Bắc Trung Quốc gọi: “Thức dậy đi! Thức dậy đi!”

Ban đầu tôi nghĩ giọng nói đến từ bên ngoài, nên tôi ra ban công để xem ai ở đó, nhưng tôi không thấy ai cả. Sau đó tôi quay lại nhà và nhìn ra đường, cũng không có ai. Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ đã gọi tôi. Vì tôi sống ở tỉnh Hồ Nam, miền Nam Trung Quốc, nên tôi hiếm khi gặp ai nói giọng Bắc.

Khối u biến mất

Trước khi đắc Pháp, tôi từng có một khối u to ở vùng bụng. Tôi phải dùng tay giữ chặt nó mỗi khi cơn đau tới. Cơn đau đã làm tôi bất tỉnh vài lần.

Một ngày nọ, tôi bị tiêu chảy nặng. Tôi bị tiêu ra máu, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu. Tôi rất thanh tỉnh, vì tôi biết rằng là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Sau đó, khối cứng trong bụng tôi đã biến mất.

Hồi phục sau tai nạn chỉ trong vài giờ

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, rất nhiều người Trung Quốc đã tin vào những tuyên truyền lừa dối và phỉ báng Đại Pháp của ĐCSTQ. Vì thế, mỗi ngày tôi đều ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Vào một mùa hè, trước khi ra ngoài, tôi giẫm phải một cây tre và một mảnh tre đâm vào ngón chân tôi. Máu chảy ra khắp nơi, nên tôi nhờ cháu trai đưa cho tôi một ít khăn giấy. Tôi rút mảnh tre ra và dùng khăn giấy ấn vào vết thương.

Sau đó, tôi cầu Sư phụ giúp: “Sư phụ, con phải đi ra ngoài để giảng chân tướng. Xin Ngài đừng để vết thương ảnh hưởng tới con.” Khi đi, tôi không hề cảm thấy đau, và chân tôi đã hồi phục hoàn toàn khi tôi trở về.

Có lần tôi nói với một người đàn ông trung niên về Đại Pháp và cuộc bức hại, anh ấy lắng nghe chăm chú và sau đó lấy ra một quyển sách mỏng trong túi. Đó là một bản Tuần báo Minh Huệ. Rồi anh ta lấy ra thẻ căn cước của mình và nói: “Dì có biết tôi làm gì không? Tôi chịu trách nhiệm về vấn đề Pháp Luân Đại Pháp đấy.”

Tôi nhận ra rằng anh ta là một cảnh sát. Anh ấy nói: “Hãy cẩn thận. Dì phải nghĩ đến an toàn của dì. Tôi tin những gì quyển sách này nói. Con tôi có một vấn đề về sức khỏe, nhưng giờ nó đã hồi phục vì tin vào Đại Pháp.”

Chồng tôi thọ ích nhờ tôi tu luyện Đại Pháp

Chồng tôi từng làm việc cho một công ty xây dựng. Vào một ngày, họ dùng một cần cẩu để nâng những tấm thép lên. Khi chồng tôi đang kiểm tra an toàn thì một thanh niên thả cái móc quá sớm và những miếng thép rơi xuống, đập vào đầu chồng tôi và làm ông ấy ngã xuống.

Mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết, và cả chồng tôi cũng nghĩ rằng ông ấy đáng lẽ đã chết rồi. Khi ngồi dậy, ông ấy sờ lên đầu và phát hiện mũ bảo hiểm của ông ấy thậm chí còn không bị lõm vào. Lúc về nhà, ông ấy nói với tôi: “Hôm nay anh đã suýt chết. Chính là Sư phụ đã bảo hộ anh!”

Một lần khác, một thanh kim loại rơi từ một tòa nhà cao tầng đang thi công. Thanh kim loại sượt nhẹ qua khóe mắt và xương gò má của ông ấy. Sau đó ông ấy nói với tôi: “Nếu Sư phụ không bảo hộ, có lẽ hôm nay anh đã mất mạng rồi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/22/376714.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/10/174577.html

Đăng ngày 29-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share