Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2018] Năm nay tôi 68 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước đó, tôi là một Phật tử tại gia; do mệt mỏi với các mối quan hệ phức tạp giữa người với người, nhìn thấy con người đấu đá nhau chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi, tôi đã cố gắng tìm hiểu các giáo lý của Mật tông và Tịnh độ. Tuy nhiên, vì không tìm thấy những gì tôi cần, nên tôi vẫn tiếp tục kiếm tìm.
Một ngày nọ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đưa cho tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân. Rất ngạc nhiên sau khi đọc trang đầu tiên, tôi cầm sách lên và đọc một mạch cho đến hết và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng tôi đã tìm thấy những gì mình hằng tìm kiếm bấy lâu nay.
Tôi từ bỏ mọi thứ mình đã học trước đây và bắt đầu chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các nhà sư từ núi Vũ Thái và một số Lạt ma đã cố gắng thuyết phục tôi không tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng tôi đã quyết định và không ai có thể ngăn cản được tôi.
Trở thành một người tốt hơn
Làng quê tôi ở được bao quanh bởi rừng núi. Bố mẹ tôi là cán bộ nhà nước. Đến tuổi trưởng thành, tôi có tính cách mạnh mẽ, khí chất thẳng thắn, không biết kiềm chế bản thân, và luôn ủng hộ cho chính nghĩa bất cứ khi nào tôi có thể. Tôi có bốn em trai và một em gái. Tôi chăm sóc các em và làm bất cứ điều gì để bảo vệ chúng. Tôi không sợ bất cứ ai. Bố tôi thường đưa tôi đi cùng khi đi săn trong rừng. Ông có một khẩu súng lớn, còn tôi thì có một khẩu nhỏ.
Cha tôi bị gắn mác là phản cách mạng trong Cách mạng Văn hóa, bị diễu đi bêu riếu và sỉ nhục trên một chiếc xe tải. Tôi đi theo chiếc xe tải, cầm một cây sào lớn, hét lên rằng nếu có ai dám chạm vào ông tôi sẽ liều mạng với kẻ đó. Tôi không thể hiểu tại sao cha tôi bị bức hại vì ông là một người tốt. Do đó, tôi trở nên nghi ngờ về Chủ nghĩa Cộng sản. Lúc đó tôi 16 tuổi.
Tôi có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Sau khi lập gia đình, tôi luôn muốn có những thứ mà người khác có. Bạn bè của tôi có nhà cao cửa rộng, tôi cũng muốn có một ngôi nhà khang trang. Tôi đã lấy và cất giữ nhiều vật liệu xây dựng từ nơi làm việc. Tuy nhiên, chúng đã bị thiêu sạch trong cơn hỏa hoạn xảy ra ở khu phố của tôi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hiểu ra rằng tôi không nên mang những thứ đó về nhà.
Tôi đã thay đổi hoàn toàn thái độ và cách hành xử sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tính cách dữ dội và hung hăng của tôi thực sự khác xa với yêu cầu của Đại Pháp.
Tôi đã quy chính bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Bạn bè và đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi đã trở nên dịu dàng và dễ tính hơn. Họ đã rất ngạc nhiên khi Pháp Luân Đại Pháp có thể biến tôi trở thành một người tốt hơn.
Sư phụ đã cho tôi một cuộc đời thứ hai
Tôi sống với con trai ở nước ngoài một thời gian. Do bận rộn với cuộc sống hàng ngày nên tôi buông lơi tu luyện. Sau đó, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối với biến chứng nhiễm trùng huyết.
Trong trải nghiệm cận tử, linh hồn tôi rời khỏi thể xác và bay lơ lửng trên trần nhà bệnh viện. Tôi nghe con gái gào khóc: “Mẹ ơi, chúng con không thể sống thiếu mẹ!“
Vào lúc đó, tôi nhớ ra rằng tôi đã tập Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Tôi không muốn chết, vì vậy tôi đã xin Sư phụ cứu giúp. Với suy nghĩ này, linh hồn tôi quay trở lại. Tôi ngồi dậy và nói với các con: “Mẹ ổn rồi. Chúng ta hãy về nhà. Mẹ muốn tập các bài tập Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi đã hồi phục nhanh chóng sau đó.
Phát chính niệm mạnh mẽ
Vào thời điểm đó, cuộc bức hại Pháp Luân Công do Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động rất nghiêm trọng, nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để lên tiếng cho công lý. Là một học viên được Đại Pháp cứu vớt từ cõi chết, tôi biết rằng tôi cần bước ra để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã đến Bắc Kinh để lên tiếng cho Đại Pháp vào tháng 11 năm 2000 và bị bắt ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi được đưa đến sân sau của một đồn cảnh sát, nơi tôi thấy một cảnh sát đang đánh đập một học viên lớn tuổi. Tôi vội chạy đến, giật lấy dùi cui điện của anh ta và hét lên: “Sao anh lại dám đánh người như thế?! Bà ấy có lẽ còn già hơn bà của anh!”
Sau đó tôi bị đưa đến Trại tạm giam Mễ Vân. Không một chút sợ hãi, tôi nói với mọi người ở đó về việc Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi như thế nào. Các lính canh yêu cầu tôi cung cấp địa chỉ của mình, nhưng tôi từ chối vì tôi lo lắng rằng các nhân viên cảnh sát ở địa phương của tôi sẽ bị liên lụy và mất việc.
Một lính canh lớn tuổi cảm động vì sự quan tâm của tôi đối với các đồng nghiệp cảnh sát của họ, nên đã nhờ một lính canh trẻ mua cho tôi một vé tàu và đưa tôi trở về nhà. Ông ta nói với tôi đừng đến đó nữa. Ông nói: “Ở đây quá tà ác”.
Tôi bị quản thúc tại gia, và bốn nhân viên cảnh sát đến nhà tôi để theo dõi. Tôi không hợp tác, và thay vào đó, tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, sau 19 ngày, họ buộc phải rời khỏi nhà tôi.
Không sợ hãi khi đối mặt với khổ nạn
Năm 2001, tôi ra nước ngoài thăm con trai một lần nữa và sống với cháu gần mười năm. Hàng ngày, tôi ra ngoài để nói chuyện với người Trung Quốc về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và phân phát các tài liệu giảng chân tướng.
Thời gian đó, Bộ Công an Trung Quốc đưa tôi vào danh sách truy nã, tôi bị trục xuất trở về nước. Lúc đó, con trai tôi bị vu oan và phải đối mặt với một vụ kiện cáo. Tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Tôi liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì. Các học viên khác cũng đã giúp tôi phát chính niệm.
Vào đêm Giáng sinh, tôi được thông báo rằng vụ kiện của con trai tôi đã được rút lại. Tôi có hai lựa chọn: ở lại Mỹ hoặc quay về Trung Quốc. Tôi quyết định về nhà vì Trung Quốc là chiến trường chính của Chính Pháp, mặc dù cuộc đàn áp vẫn còn nghiêm trọng.
Khi tiễn tôi ra sân bay, con trai tôi an ủi và khuyên tôi đừng lo lắng. Tôi gật đầu: “Mẹ đã có Sư phụ, Sư phụ sẽ bảo hộ cho mẹ”.
Tôi về nhà an toàn vào cuối năm 2009. Mùa xuân năm sau, các nhân viên an ninh đến nhà và gặp tôi. Trong ba tháng trước đó, họ liên tục tìm tôi và sách nhiễu gia đình tôi. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:
“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)
Do vậy, tôi quyết định ở nhà và chờ họ đến tìm tôi. Không lâu sau, một nhóm cảnh sát đến nhà tôi. Một trong số họ nói: “Các học viên Pháp Luân Pháp Đại Pháp đều rất thông minh”.
Tôi nói với họ: “Liệu người thông minh có làm những việc ngu ngốc không? Ngay cả khi được trao cả thể giới, tôi cũng sẽ không bán đi linh hồn của mình”.
Tôi đã giải thích cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại; cuối cùng, họ mời tôi đi ăn tối và chở tôi về nhà bằng xe của họ. Thậm chí, một viên cảnh sát còn muốn làm bạn với tôi.
Năm 2010, tôi phát hiện rằng điện thoại của tôi bị giám sát, và Phòng An ninh Nội địa ở một tỉnh khác đã bắt giữ tôi. Tôi thầm nói với Sư phụ rằng tôi sẽ vượt qua quan ải này và buông bỏ chấp trước vào sinh tử. Tôi bình tĩnh khi họ thẩm vấn, và tôi nhẩm thuộc lời giảng của Sư phụ:
“Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’ dẫn tới người siêu thường chân chính”. (Chân tu – Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi nói với người thẩm vấn: “Tôi đã từng bị ung thư giai đoạn cuối và sắp chết. Sư phụ của chúng tôi đã cứu tôi và Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới. Nhờ Đại Pháp, tôi đã sống thêm được mười năm. Tôi không sợ chết”.
Tôi nói tiếp: “Nhưng chúng tôi cũng không thể bị bắt nạt. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Các anh bức hại người tốt và đang phạm tội. Các anh sách nhiễu con gái tôi và chồng nó đến mức chồng nó sợ hãi và đòi ly hôn. Các anh hành xử như những kẻ lưu manh. Tôi còn chưa tính sổ với các anh về việc này. Đừng can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi. Tại sao tôi phải hợp tác với các anh? Để cũng trở thành kẻ lưu manh như các anh sao?”
Sau khi nói xong, tôi nghĩ tôi cần định trụ họ lại. Họ thực sự đã đứng yên và không thể di chuyển. Tôi tìm cớ để đi ra ngoài; và với sự giúp đỡ của một sĩ quan cảnh sát tốt bụng, tôi đã rời khỏi đó thuận lợi. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi một lần nữa. Tôi đã không bị sách nhiễu kể từ đó.
Tháng 11 năm đó, tôi đã mang một số sách Đại Pháp từ nước ngoài về và bị giữ lại tại Hải quan sân bay. Tôi tự nhủ rằng Sư phụ sẽ là người quyết định cuối cùng. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát sân bay về Đại Pháp trong khoảng bảy giờ. Khi tà ác ở các không gian khác bị tiêu hủy, viên cảnh sát phụ trách đã thả tôi ra, và nói rằng họ đã không tìm thấy bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào trong hành lý của tôi.
Sư phụ đã giúp tôi một lần nữa.
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)
Phối hợp với các đồng tu
Tôi đã cố gắng hết sức để tham gia các hoạt động Đại Pháp. Các điều phối viên địa phương biết rằng tôi can đảm và không sợ hãi, vì vậy họ yêu cầu tôi điều phối các dự án đòi hỏi kỹ năng giao tiếp và rất mạo hiểm, như giải cứu các đồng tu bị bắt và giảng chân tướng cho luật sư và quan chức trong các cơ quan chính phủ.
Tôi đã phải cung cấp chứng minh thư của mình cho nhân viên bưu điện để gửi các tài liệu giảng chân tướng tới các cơ quan chính phủ, công an, kiểm sát và tư pháp. Tôi không sợ hãi và tiếp tục gửi tài liệu cho các cơ quan nhà nước đó. Một số đồng tu yêu cầu tôi giúp họ gửi tài liệu vì họ sợ làm việc đó. Ban đầu, tôi cảm thấy không thoải mái, tôi nghĩ rằng họ nên tự vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi không nên đặt tiêu chuẩn cho các đồng tu, tôi cần bao dung với đồng tu. Sau đó, tôi không ôm đồm hết mọi việc nữa, thay vào đó tôi đi ra bưu điện cùng đồng tu, và động viên họ buông bỏ nỗi sợ hãi.
Một ngày mùa đông, tôi mang theo hai thùng tài liệu Đại Pháp về quê bằng tàu hỏa. Tôi bắt đầu phân phát tài liệu cho mọi người ngay sau khi xuống tàu và hoàn thành ngay trong đêm đó. Ngày hôm sau, người ta nói với nhau rằng nhất định là tôi đã về, vì họ thấy các tài liệu giảng chân tướng ở khắp mọi nơi.
Một lần, khi tôi đang phân phát lịch Pháp Luân Đại Pháp, một cảnh sát hỏi tôi đang phát cái gì. Tôi hỏi anh ta có muốn nhận không. Anh ta lấy một cuốn lịch rồi rời đi. Sau đó, viên cảnh sát này quay lại và xin thêm một quyển lịch khác.
Một số người trên đường ra dấu tay đồng tình với tôi, và một người nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất can đảm!”
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm và tôi không sợ hãi. Tôi luôn giữ được sự bình tĩnh trong bất kỳ tình huống nào. Do không sợ hãi, tôi biết mình nên làm thế nào dựa trên Pháp.
Một đồng tu nói với tôi rằng tôi đã bị đưa vào danh sách đen sau khi nộp đơn kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công. Cô ấy nói rằng tôi nên trốn đi, nhưng tôi không sợ và không đi đâu cả. Tôi giảng chân tướng cho bất cứ ai đến nhà tôi.
Tôi tự nói với bản thân mình rằng khi gặp phải bất kỳ khó khăn hay khổ nạn nào, tôi phải vượt quan thật tốt. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ gia trì cho tôi nếu tôi giữ vững tâm tính và học Pháp tốt. Tôi tự nhủ rằng mình phải xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Thật ra, Sư phụ làm mọi thứ cho chúng ta và mang đến cho chúng ta rất nhiều thứ ở các không gian khác. Trong không gian này, tôi cần phải làm tốt trách nhiệm của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/17/378063.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/27/174781.html
Đăng ngày 15-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.