Bài viết của một học viên tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-06-2018]
Bốn năm trước, mẹ tôi đã bị cảnh sát bắt cóc bởi tín ngưỡng đối với Pháp Luân Đại Pháp, và rồi cuối cùng bà cũng trở về nhà. Bà rất ngạc nhiên khi thấy tôi đã trưởng thành và thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi thấy tôi vẫn tiếp tục tu luyện. Bất chấp vô số thử thách, mẹ tôi vẫn kiên tín với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn bởi cuối cùng tôi cũng đã có được một học viên khác để cùng chia sẻ kinh nghiệm!
Hai lần thoát chết
Mẹ tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1998. Tôi sinh ra vào năm 2000. Bà luôn mang tôi theo khi bà đi phát tài liệu giảng chân tướng. Trên đường về, bà nhẩm Hồng Ngâm của Sư phụ, còn tôi học thuộc các câu thơ qua việc nghe bà đọc.
Khi bắt đầu học tiểu học, tôi đã bị nghiện máy tính và thường không thích học Pháp hay luyện công mặc cho mẹ tôi nhắc nhở.
Dù không nhớ được nhiều về tuổi thơ của mình, tôi biết Sư phụ luôn trông chừng và bảo hộ tôi. Có hai trải nghiệm vẫn còn sống động trong ký ức tôi.
Khi tôi được khoảng 7 hoặc 8 tuổi, anh trai tôi đã đưa tôi ra ngoài chơi. Anh ấy cho tôi một miếng kẹo cao su có kích thước bằng móng tay. Tôi đút vào miệng, và khi tôi còn chưa kịp nhai, kẹo cao su đã bị tuột xuống cổ họng của tôi và bị tắc ở đó. Tôi không thể thở hay khạc nó ra.
Tôi chợt nhớ lại những lời của mẹ tôi: “Khi gặp nguy hiểm, hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và Sư phụ sẽ bảo hộ con.” Vì vậy tôi đã làm theo lời mẹ. Khi tôi sắp ngất đi vì nghẹt thở, miếng kẹo cao su đã trôi xuống cổ họng tôi. Đây là khảo nghiệm sinh tử đầu tiên của tôi.
Một khảo nghiệm khác đã xảy ra cách đây hai năm. Có một con đường bên cạnh trường học của tôi, và vì giao thông thưa thớt, nên nó không nguy hiểm lắm. Hôm đó, tôi cúi đầu đi bộ nhanh qua đường về phía xe buýt của trường. Đột nhiên, tôi cảm thấy một cái vỗ nhẹ lên vai, và ngay khi tôi nhìn lên, một chiếc xe tải khổng lồ vừa chạy qua tôi. Tôi nhìn xung quanh, nhưng tôi chỉ có một mình. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu tôi bằng cách cảnh báo cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn Ngài.
Bốn năm bê trễ
Khi tôi học lớp 6, các sỹ quan cảnh sát đã xông vào lục soát nhà của chúng tôi như thể họ là những tên trộm. Đó là tháng ngày đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi. Họ đưa mẹ và tôi đến đồn cảnh sát. Cha tôi không phải là một học viên. Ông ly dị mẹ tôi và gây dựng một gia đình mới. Cảnh sát gọi điện cho ông đến đón tôi. Do đó tôi đã mất đi môi trường tu luyện của mình.
Vì mẹ vắng nhà, không còn ai nhắc nhở tôi tu luyện. Tôi bị dao động như một con diều không dây, và tôi đã không thể trụ vững trước những ảnh hưởng xấu của xã hội ngày nay. Các bạn cùng lớp của tôi chửi thề, hút thuốc, đánh nhau và dùng mánh khóe với nhau, chơi trò chơi điện tử và bỏ học. Khi tôi học trung học, mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn.
Vậy mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ Đại Pháp. Mặc dù tôi đã chơi game và đọc tiểu thuyết trên mạng, tôi vẫn cố gắng duy trì thói quen học Pháp. Một học viên đã đưa cho tôi các kinh văn gần đây của Sư phụ và phần mềm để đột phá phong tỏa Internet. Tôi đã có thể truy cập trang web Minh Huệ, đọc các bài giảng gần đây của Sư phụ và giữ liên lạc với các học viên trên toàn thế giới! Ngay lúc đó, tôi biết rằng Sư phụ vẫn đang chăm sóc cho tôi. Tôi trở nên quyết tâm tu luyện hơn, và từ đó trở đi, tôi đã không bỏ học Pháp một ngày nào.
Với sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã kiên định tín niệm bất chấp môi trường của mình và tôi đã tu luyện tinh tấn trong bốn năm mà không thể nói chuyện với các học viên khác.
Tinh tấn học Pháp
Trong những năm học trung học, tôi có rất nhiều bài tập và rất hiếm thời gian rảnh rỗi. Tôi phải thức dậy lúc 5:30 sáng mỗi ngày để học bài trước khi đến lớp và mãi đến khoảng 9:30 tối tôi mới học xong. Ban đầu, tôi chỉ học một phần của một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân trước khi nói rằng tôi đã hoàn thành xong một ngày.
Trong những ngày đó, tôi thường nghĩ đến việc giảm thời gian học Pháp. Tôi nhận ra rằng những suy nghĩ này đang cố gắng ngăn tôi đề cao, vì vậy tôi đã tăng thời gian học Pháp từ một phần của bài giảng lên một hoặc hai bài giảng mỗi ngày.
Tôi học Pháp trong giờ ăn trưa và giờ ngủ. Chẳng mấy chốc, nhu cầu ăn và ngủ đã ngăn trở tôi học Pháp, và tôi bắt đầu đặt chúng lên trên việc học Pháp.
May mắn thay, tôi đã nhận ra vấn đề của mình: là một học viên Đại Pháp, nhiệm vụ quan trọng nhất là học Pháp. Làm sao mình lại có thể đặt những thứ khác lên trên cơ chứ? Chẳng phải đó là suy nghĩ của người thường sao? Nếu không có thời gian để ăn trưa, mình có thể ăn bánh mì trước khi đến lớp. Sau khi chính lại suy nghĩ của mình, ngay lập tức tôi đã nhận thấy sự cải thiện về trạng thái tu luyện. Tôi đã từng lơ đễnh trong các tiết học, ngay cả khi tôi chợp mắt trong những giờ ra chơi buổi chiều. Tuy nhiên, khi tôi không ngừng học Pháp, mặc dù tôi dành ít thời gian để ngủ hơn nhưng tôi lại cảm thấy tỉnh táo hơn trong giờ học.
Sư phụ giảng:
“Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Từ những pháp lý của Sư phụ, tôi hiểu rằng nhu cầu ngủ của con người không thể ảnh hưởng đến người tu luyện.
Tôi đã vượt qua trở ngại này bằng cách chính lại suy nghĩ của mình. Bây giờ trong giờ ăn trưa, tôi có thể học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, một vài bài trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, và một phần trong Giảng Pháp tại các nơi và kinh văn mới. Vào buổi tối, tôi nghe lại bản ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ hoặc ghi lại các bài chia sẻ kinh nghiệm trên mục phát thanh Minghui cho đến 10:30 tối trước khi đi ngủ. Tôi học hai bài giảng của Chuyển Pháp Luân mỗi ngày vào cuối tuần. Bằng cách này, tôi có thể đọc hết Chuyển Pháp Luân trong một tuần.
Ở trường cấp hai, điểm số của tôi bị ảnh hưởng và tôi xếp thứ 600 trong trường vì tôi không học Pháp thường xuyên và nghiện chơi game. Càng học Pháp nhiều, tôi càng thấy rõ tác hại của việc chơi trò chơi điện tử, vì vậy tôi đã bỏ chơi trò chơi điện tử khi học trung học. Điểm số của tôi đã được cải thiện dần dần và hàng năm tôi đứng trong top 5. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi trở nên chấp trước vào thứ hạng của mình, điểm số của tôi sẽ tụt xuống. Bất cứ khi nào tôi buông bỏ các tâm chấp trước, điểm số của tôi sẽ được cải thiện. Tôi biết rằng Sư phụ đang dùng việc này để nhắc nhở tôi rằng tôi là một người tu luyện.
Trò chơi điện tử hủy hoại nhân loại
Sư phụ giảng:
“Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế.” (“Hòa tan trong Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Trò chơi điện tử đã gây ra tác hại rất lớn đối với tôi. Hầu hết các chấp trước hiện tại và hành vi không phù hợp của tôi đều bắt nguồn từ các trò chơi và những viễn tượng trên Internet. Những hình ảnh đó đã can nhiễu đến chính niệm của tôi và ngăn tôi đồng hóa với Đại Pháp. Có rất nhiều thứ tiêu cực trong các trò chơi và giả tưởng trên Internet, chúng cho phép các game thủ và độc giả đắm mình vào bản chất ma quỷ của chúng và điều này đã hủy hoại Phật tính của họ. Trong khi chơi game, người ta có thể giết người mà không có hậu quả. Trò chơi càng thực tế, lại càng trở nên ma quái. Các game thủ đắm mình trong vinh quang đối với những thành tích của họ. Điều họ không nhận ra là họ đã phó mặc chủ ý thức của mình cho ma quỷ. Điều này rất giống với trạng thái vô thức của một người nghiện ma túy.
Một ngày nọ, một cảnh sát đã xâm nhập vào nhà tôi bất hợp pháp. Bị thôi thúc bởi những tư tưởng tà ác, tôi chạy vào bếp và chộp lấy một con dao chặt thịt. Nếu không phải vì mẹ tôi, có thể tôi đã giết chết một ai đó. Những suy nghĩ tiêu cực về việc hại người hoàn toàn trái ngược với các nguyên lý của Đại Pháp. Nếu tôi làm hại ai đó, tôi sẽ hủy hoại hình ảnh của Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Sát sinh không chỉ tạo thành nghiệp lực to lớn, mà còn liên quan đến vấn đề tâm từ bi. Người tu luyện chúng ta chẳng phải cần có tâm từ bi?” (Bài giảng thứ 7, Chuyển Pháp Luân, bản dịch năm 2014)
Bởi không có lòng trắc ẩn, tôi đã giết rất nhiều người trong các trò chơi điện tử mà tôi đã chơi. Làm sao một người tu luyện lại có thể được phép làm điều đó? Sư phụ đã tẩy tịnh thân thể và tâm trí cho tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục lấp đầy chúng với những thứ dơ bẩn. Tôi không thể chơi trò chơi điện tử nữa. Cơn nghiện vẫn còn, nó biết rằng tôi đang cố gắng để loại bỏ nó và nó đã thử mọi cách để mê hoặc tôi. Sau khi nhận ra chơi trò chơi điện tử có hại như thế nào, tôi sớm giải thể cơn nghiện.
Tiến bước!
Khi Đại Pháp trở thành trung tâm của cuộc đời tôi, tôi cảm thấy như mình sống có mục đích mỗi ngày. Tôi biết được ý nghĩa nhân sinh của bản thân mình và tương lai của người dân thế giới.
Nhiều người tu luyện trẻ tuổi có thể đã có những trải nghiệm tương tự, họ đã đi chệch khỏi con đường của Đại Pháp và bị mê lạc bởi những cám dỗ nơi xã hội người thường. Đại Pháp thật là quý giá: phải mất vô lượng kiếp, sự chờ đợi vô tận và sự an bài tỉ mỉ của Sư Phụ để chúng ta có thể đắc Pháp. Đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này! Tôi hy vọng qua kinh nghiệm của mình có thể khích lệ các học viên cũ trở lại với Đại Pháp và tu luyện tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/1/368288.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/13/174620.html
Đăng ngày 14-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.