Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 9 tuổi. Bà tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hàng ngày làm các việc nhà. Nhưng cho dù thời gian eo hẹp thế nào, bà không bao giờ bỏ luyện công. Trước lúc tôi thức dậy tới trường, bà đã luyện xong các bài công pháp.

Trước khi tu luyện, sức khỏe bà tôi rất kém. Nhưng từ khi bà đọc sách Chuyển Pháp Luân và hàng ngày luyện năm bài công pháp, bà trở nên khỏe mạnh và tốt bụng. Giờ đây, bà tràn đầy năng lượng và luôn nghĩ cho người khác trước. Từ khi còn nhỏ, bà đã dạy tôi các pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và làm thế nào để trở thành người tốt.

Tôi là một đứa trẻ ốm yếu và bố thường phải đưa tôi đến bệnh viện. Tôi sợ ăn vì dường như mỗi khi mở miệng là tôi lại phải uống thuốc. Đôi khi thuốc làm cho tôi nôn mửa.

Bà đã cho tôi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và câu chuyện tu luyện của các học viên nhỏ tuổi khác. Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi lại bật máy MP3 để nghe. Một đêm khi đang nghe, tôi nhìn thấy một vị Phật tóc màu xanh lam, vận y phục màu vàng đưa đôi đi chơi trên một bông hoa sen. Có những chiếc kẹo nhiều màu sắc bay lượn khắp nơi. Khi tôi không thể theo kịp hoặc kiệt sức, những chiếc kẹo sẽ bay vào miệng tôi và tan chảy.

Ở thiên thượng, rồng là loài vật có thể cưỡi. Người nào càng tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp, con rồng sẽ tỏ ra thuần phục hơn. Vảy rồng có thể thay đổi nhiệt độ, nên người cưỡi luôn có được không khí điều hoà. Người cưỡi rồng có thể làm mọi thứ họ muốn chỉ với một niệm. Vì tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng không gian khác qua thiên mục, bà nghĩ rằng tôi có căn cơ tốt cho tu luyện.

Khi bố nhận ra bệnh tật của tôi đã khỏi khi tôi nghe các bài giảng, bố không đưa tôi đến bệnh viện nữa. Giờ đây, ông giúp tôi tài đặt máy MP3 và động viên tôi nghe các bài giảng của Sư phụ nhiều hơn.

Bây giờ, tôi có sức khỏe tốt và tôi đang học múa và Tiếng Anh. Bố tôi đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc từ nhiều năm trước. Nhờ có Sư phụ, bố tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chứng kiến những điều kỳ diệu mà tôi và bà đã trải qua, mẹ tôi cũng đã trở thành một học viên.

Một lần, ông và tôi đi xe máy điện thì bị một xe tải đâm từ phía sau. Ông bị ngã, nhưng tôi vẫn đứng trên xe. Chiếc xe tiếp tục lao vào vỉa hè và đụng vào lề đường. Nhưng nó không đổ, và tôi có thể từ từ nhảy ra ngoài.

Thấy tôi không sao, ông bảo với người tài xế đang xin lỗi rằng anh ấy có thể đi. Ông tôi cũng không sao, chỉ có vài vết rách trên quần áo. Lúc đó, tôi mới có 3 tuổi và không thấy sợ chút nào. Bà nói rằng “Sư phụ đã bảo hộ hai ông cháu. Hãy cảm tạ Sư phụ!”

Trước đây, tôi hay cãi, khi người lớn chỉ ra lỗi sai của tôi, tôi không thích và đôi khi tìm cớ biện giải. Bà đã dạy tôi nhẩm thuộc bài thơ của Sư phụ:

Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma

Tạm dịch:

Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa

(Thuỳ Thị Thuỳ Phi – Hồng Ngâm III)

Nhưng tôi vẫn không thể thay đổi. Khi mẹ nói tôi, tôi cũng không để tâm. Mẹ thở dài, “Bao giờ con mới bỏ được cái tâm tranh đấu đây?”

Một lần, nhóm chúng tôi học Pháp chung. Mọi người đều ngồi ở tư thế song bàn, chỉ tôi ngồi đơn bàn. Khi có người chỉ ra tôi đọc sai, tôi ngay lập tức đọc lại. Nếu tôi tranh cãi, thời gian học sẽ kéo dài, chân tôi sẽ bị đau.

Tôi cũng không thể quá tự cao. Nếu tự cao, tôi sẽ mắc lỗi sai và thời gian đọc sẽ kéo dài ra. Ở đó có một số người nói tiếng Anh rất tốt, đôi khi tôi chỉ ra lỗi đọc của họ, họ chỉnh lại và mỉm cười.

Chúng tôi có chung một Sư phụ, và chúng tôi đều là đệ tử của Sư phụ. Tôi không bao giờ tranh cãi khi đọc Pháp và bây giờ tôi có thể đọc trôi chảy nửa bài giảng. Mẹ đã ngạc nhiên trước sự tiến bộ của tôi.

Năm 2015, Sư phụ đưa ra Luận Ngữ mới. Mẹ và một dì nữa muốn học thuộc. Mỗi người họ đọc 10 lần. Tôi vừa chơi vừa nghe họ đọc. Họ nhẩm thuộc Luận Ngữ trong nhiều ngày, đôi khi vẫn chưa được trôi chảy. Tôi nghe họ đọc một thời gian dài và nói với họ rằng tôi đã thuộc. Một buổi chiều, hai người khách muốn tôi nhẩm đọc Luận Ngữ và họ rất ngạc nhiên vì tôi làm được.

Thầy giáo thường khen ngợi các bài văn của tôi. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi là người tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ có trí huệ để viết tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/9/大法小弟子-我没有再争辩了-375567.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/29/173436.html

Đăng ngày 18-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share