Bài của một đồng tu Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ] Chồng của đồng tu Pháp Luân Công Lao Gu là một giáo sư về Marxism-Leninism tại một đại học. Qua tập luyện Pháp Luân Công, Lao Gu khỏi được nhiều bệnh, và điều đó gia giảm rất nhiều gánh nặng cho vị giáo sư già. Ông biết rằng Pháp Luân Công tốt, và Pháp Luân Công bị chup mũ và bôi nhọ bỡi nhóm Giang. Nhưng ông tin rằng đó là tự nhiên, vì, với tư cách là một nhà chuyên môn về Marxism-Leninism, ông có một sự hiểu biết giỏi về chính trị, quyền bính, và bản chất của Đảng Cộng sản. Vì vậy ông từ chối tập luyện Pháp Luân Công, cho dù Lao Gu kêu ông rất nhiều lần. Nhưng ông không chống lại việc vợ ông tập Pháp Luân Công.

Gần đây không bao lâu, có một sự việc xảy ra cho ông ngoài sự chờ đợi và tưởng tượng của ông. Nó mầu nhiệm đến đỗi ông hết lời nói khi đối diện với trường hợp này. Sau đó, ông quyết định đọc sách Pháp Luân Công. Ông thắc mắc về cuốn sách đến độ ông không thể buông nó xuống. Trong vòng một tháng ông đã đọc xong cả quyển sách Chuyển Pháp Luân nhiều lần.

Trước ngày 1 tháng Mười, ngày Quốc Khánh, con của họ, làm việc tại thành phố Shenzhen, muốn cha mẹ của cô đi đến nơi của cô để mừng ngày sinh nhật thứ 70 của ông cha. Lúc bấy giờ Lao Gu dự trù đi làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công với con gái và con rễ của bà để họ có thể bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi họ rời đi, ông giáo sư muốn mua một vài món quà cho cháu trai của ông, và vì vậy ông cưỡi xe đạp đi đến nơi thương mại. Khi ông gần đến nơi, một bị một xe máy dầu chạy nhanh đụng phải do hai người trẻ cưỡi. Cái bánh xe trước của chiếc xe đạp bị vướng vào trong xe máy dầu, trong khi vị giáo sư nằm lăn trên đất hết hồn vía. Mọi người đi đường chứng kiến tai nạn tưởng rằng ông già đã bị chết bỡi xe máy dầu. Hai người thanh niên run rẩy tiến tới bên vị giáo sư để đở ông dậy và họ quá sợ để nói nên lời. Lúc bấy giờ vị giáo sư hoàn hồn và nhớ những lời của Sư phụ, rằng tất cả các đệ tử Pháp Luân Công đều được Ông che chở. Ông này nói với hai người trẻ, ‘Tôi không sao. Hai anh đi đường hai anh.’ Hai ngưi trẻ không tin được, họ hỏi, ‘Ông nói sao ?’ vị giáo sư nói lại một lần nữa, ‘Tôi không sao. Hai anh có thể ra đi.’ Hi người trẻ còn nghi ngại và sợ hãi, và sau đó họ đề máy cho xe máy dầu chạy. Nhưng họ thấy rằng nó không nổ máy được vì cuộc va chạm quá trầm trọng, vì vậy họ phải đẩy nó đi. Vị giáo sư lượm lên chiếc xe đạp của mình đã bị hư hại rất nhiều. Những người chứng kiến rất ngạc nhiên và nói, ‘Ông già này gân thiệt. Hãy nhìn chiếc xe đạp và chiếc xe máy dầu hư hại như vậy, còn ông thì không sao cả.’

Sau khi ông giáo sư về đến nhà, Lao Gu nhìn thấy một cục u to bằng cái trứng trên trán ông. Bà ta hỏi ông chuyện gì xảy ra. Ông nói, ‘Không có chi !’ Nhưng Lao Gu hỏi tới, ông bèn nói cho bà biết về tai nạn. Lao Gu rất vui lòng nghe câu chuyện đó và hỏi ông, ‘Sao ông nhớ được những lời của Sư phu lúc bấy giờ ?’ Ông nói, ‘Tôi ghi nhớ những lời của Sư phụ, dù tôi không có đọc sách nhiều.’ Lao Gu nói rất mừng rỡ, ‘Sư phụ đã đang chăm sóc cho ông. Sư phụ chăm sóc cho ông cả khi ông chỉ học có một chút Đại Pháp. Thật là tốt quá !’ Sau đ bà lại hỏi ông chồng một cách nghiêm trang, ‘Bây giờ ông có tin nơi Sư phụ và Đại Pháp chưa ?’ Ông chồng gật đầu một cách nghiêm nghị, ‘Bà có thể dạy tôi các bài Công Pháp kể từ ngày mai.’ Lúc bấy giờ cả hai vợ chồng già chảy nước mắt.

Lao Gu nói, “Sư phụ đã cứu mạng ông. Chúng ta hãy trã giấy máy bay lại đi. Chúng ta không đi đến chỗ con gái nữa.’ Ông chồng hỏi, ‘Tại sao không đi ?’ Lao Gu nói, “Ông đi được không?” Ông ta nói, “Dĩ nhiên là được. Nếu mình nghĩ là không sao thì mình không sao cả.’ Lao Gu liền đỗi ngay câu nói, “Phải rồi, ông không sao cả.” Ông chồng nói, “Phải bà muốn gia đình con gái mình đắc được Đại Pháp không? Đây phải chăng là cơ hội tốt để chứng thực Đại Pháp nếu tôi đi đến đó ?” Nghe như vậy, Lao Gu thật tình tin tưởng rằng ông chồng bà đã được đắc chính ngộ và một tiền duyên với Đại Pháp. Trước kia, bà suy nghĩ theo thường nhân rằng chồng bà phải đi khám sức khỏe tòan bộ vì bà là một bác sĩ.

Ngày hôm sau, Lao Gu thấy rằng cái cục u trên trán ông chồng bà gần biến mất, và chỉ có một chút trầy trụa. Sau đó hai vợ chồng bay đến thành phố Shenzhen. Ngày hôm đó trời rất nóng. Khi họ đi đến nhà đứa con gái, vị giáo sư chảy đầy mồ hôi. Ông đi tắm, và trong khi thay đồ mới, Lao Gu nhìn thấy có một dấu bầm to đen và đỏ nơi phía ngực bên phải của chồng bà. Bà hỏi ông ta về nó. Ông cũng rất ngạc nhiên. Lao Gu hỏi ông có đau không. Ông nói, “Không, không đau chút nào.” Sau đó Lao Gu kêu con gái và con rễ đến xem. Họ hết hồn và nhấn mạnh rằng ông cha phải đi xem bác sĩ ngay. Nhưng vị giáo sư vỗ ngực nói một cách tin tưởng, ‘Không có gì. Nó không đau chút nào.’

Lúc bấy giờ, hai vợ chồng bắt đầu giới thiệu Đại Pháp với vợ chồng trẻ dùng kinh nghiệm của chính họ. Con gái và con rễ bấy giờ bỏ đi sự sự lo lắng trước kia về sự tập luyện Pháp Luân Công của bà mẹ ho, và đồng thời buông bỏ sự nghi ngờ của họ về quyền lực của Pháp Luân Công. Họ thay đỗi cãm tưởng xấu của họ về Đại Pháp và quyết định học Đại Pháp. Trong bữa tiệc mừng ngày thọ 70 tuổi của ông giáo sư, hai vợ chồng làm sáng tỏ sự thật của Đại Pháp và phơi bày tà ác với bạn bè và đồng nghiệp của con gái và con rễ.

Nhiều ngày sau, vợ chồng đi Thượng Hãi để gặp cha mẹ của con rễ, và làm sáng tỏ sự thật về Đại Pháp và phơi bày sự khủng bố tà ác với họ. Cha mẹ của người con rễ là những cấp lãnh đạo đã về hưu. Họ nói, “Là một giáo sư Marxism-Leninism, anh có một sự cãm nhận sâu xa về Pháp Luân Công như vậy, và tin tưởng nơi nó một cách vững chãi như vậy. Nhìn thấy như vậy, chúng tôi chắc chắn tin nơi lời của anh xuôi.’ Sau khi họ trở về nhà, vợ chồng đi đến làm sáng tỏ sự thật của Đại Pháp với cha mẹ của con dâu của họ.

Khi vị giáo sư đi sữa chiếc xe đạp của ông, bị hư hại rất nhiều trong chuyến tai nạn, ông làm sáng tỏ sự thật của Đại Pháp ngay tại chỗ, và ông giáo sư vẫn tiếp tục làm như vậy trong tương lai.

7-11-2004

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/11/7/88613.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/24/54886.html.

Dịch ngày 21-12-2004, đăng ngày 27-12-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share