Bài của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-5-2008] Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 10 năm và trước đó, tôi là một cư sĩ Phật giáo tại gia. Một lần tình cờ tôi gặp một vị sư cụ người đã 150 tuổi. Tôi trông ông khá quen. Chúng tôi đàm đạo trong vài giờ đồng hồ và gần như toàn bộ những gì ông nói đều rất mới mẻ đối với tôi. Ông nói rằng “Sẽ có một thảm họa xảy đến với nhân loại và rất nhiều người sẽ chết”. Ông cũng nói với tôi rằng con người trong tương lai có thể bay trên mái nhà và chạy trên tường. Tôi tò mò hỏi ông, “Những người đó hiện giờ đang ở đâu?” Ông nói rằng giờ họ đang ở sống ngoài xã hội và vào lúc đó họ sẽ xuất hiện. Tôi hỏi ông rằng đó là thảm họa gì. Ông nói rằng đó sẽ là một loại dịch bệnh. Tôi hỏi ông có cách nào để được cứu không. Ông trả lời “Có. Bất cứ ai đắc được Pháp sẽ được cứu.” Tôi cũng hỏi ông “Con có sư phụ không? Con có sứ mệnh nào không?”. Ông mỉm cười “Tất nhiên là con sẽ có một vị thầy. Con cũng sẽ có một sứ mệnh, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Sau cuộc gặp gỡ đó, tôi không thể ngồi yên ở nhà được nữa. Tôi luôn muốn đi tìm vị thầy của mình. Tôi đã tìm đến rất nhiều đền chùa Phật giáo và Đạo giáo ở khắp nơi, và tôi cũng tham gia vài lớp khí công. Tôi đã tốn rất nhiều tiền và trở nên mệt mỏi sau vài năm bôn ba. Nhưng tất cả đều vô ích vì với cách này tôi không thể tìm được vị thầy của mình.

Một ngày, một người bạn của tôi nói với tôi rằng ở công viên mọi người đang tập một môn khí công có tên gọi là Pháp Luân Công. Anh ấy nói với tôi rằng nó rất tốt và rủ tôi đi xem. Tôi nói “Không, tập khí công sẽ không đem đến cho tôi một vị thầy. Nó chỉ tốn tiền thôi.” Anh ta nói với tôi rằng môn khí công đó không thu phí. Tôi nói “Kể cả họ không thu tiền thì tôi cũng không đi”. Vài ngày sau, anh ta đem đến cho tôi một quyển sách tên là «Chuyển Pháp Luân». Tôi trả anh ấy tiền và cất quyển sách lên giá. Bẵng đi một thời gian, vào một ngày tôi chợt để ý đến quyển sách và muốn đọc nó. Khi tôi nhìn thấy tấm ảnh của Sư Phụ Lý, tôi thấy rất quen thuộc và thánh thiện. Tôi thấy Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Đúng lúc đó, tôi thấy toàn thân như có luồng điện và cho dù cố mấy, tôi vẫn không nhớ ra tôi đã nhìn thấy Sư phụ ở đâu trước đó. Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu đọc sách. Tôi có cảm giác là tôi đã nghe thấy những điều trong cuốn sách trước đó. Từng câu, từng từ trong đó như nam châm hoàn toàn hút lấy tôi. Nước mắt lăn dài trên má khi tôi đọc sách. Tôi cũng cầm lấy một cây bút chì và đánh dấu vào sách thầm mong rằng tôi có thể đọc ngay một lần hết cả quyển. Trong bài giảng số 9 về Ngộ, Sư Phụ nói, “Có người không nâng ngộ tính lên được. Có người lấy cuốn sách này của tôi mà tùy tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó.” Khi tôi đọc đến dòng này, tay tôi run lên và mồ hôi túa ra. “Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi thầm nghĩ, “Tôi đã phạm sai lầm trước cả khi tôi bắt đầu tu luyện”. Tôi chấp tay và nhìn vào ảnh Sư phụ và nói, “Sư phụ, xin hãy tha thứ cho con. “ Cuốn «Chuyển Pháp Luân» đã ở bên tôi suốt 10 năm qua. Cứ mỗi lần giở đến trang có vết bút chì, nước mắt tôi lại trào ra và tôi lại chấp tay và nói, “Con xin lỗi Sư phụ…”

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi như một con cá gặp nước. Với Pháp l‎ý cao thâm chỉ đạo lên cao tầng của Sư Phụ, tôi đề cao rất nhanh về mọi mặt. Cả tâm và thân của tôi đều được thanh lọc. Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng «Chuyển Pháp Luân» là pháp lý tôi đã kiếm tìm trong cuộc hành trình đi khắp mọi nơi. Trước ảnh Sư Phụ, tôi quỳ xuống, chắp tay khóc và nói “Sư Phụ, Con đã lạc mất đường về nhà. Xin Người hãy nhận con làm đệ tử.” Tôi đã thề rằng tôi sẽ theo Sư Phụ tu cho đến ngày viên mãn.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã chịu nhiều cản trở. Chồng tôi là cựu chiến binh. Mọi người xung quanh đều biết là tôi tập Pháp Luân Công. Người ta bắt đầu chĩa vào tôi và viết thư nặc danh cho tôi. Hàng ngày có hơn 10 người đến nói chuyện với tôi và chồng tôi. Cả chồng và con tôi đều chịu rất nhiều áp lực. Vì vậy, họ không còn đồng ‎ý cho tôi luyện công và cũng không còn cách nào khác tôi đành ngừng luyện công. Cảm giác không được luyện công nữa thật vô cùng tồi tệ; như thế một người nào đó đã đánh mất linh hồn. Lúc đó tôi bị chấp trước sợ hãi nên bất cứ khi nào có ai đó gay gắt với tôi là tôi lại đầu hàng. Vì vậy tôi đã bị gia đình tôi chi phối. Sau khi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng tình trạng của tôi không đúng chút nào cả. Lẽ ra tôi phải làm chủ được tâm trí mình và phải làm những gì tôi cho là đúng. Vì thế, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công khi gia đình tôi đã ngủ. Một lần, họ bắt được tôi đang học Pháp và họ lấy đi quyển sách của tôi. Nhưng lần này tôi không chịu từ bỏ và tôi lại tiếp tục bí mật học Pháp và luyện công. Vài tháng sau, họ lại bắt gặp tôi. Lần này, chồng tôi gào thét điên cuồng và chửi rủa tôi. Ông ta đe dọa sẽ ly dị. Ông ta gào thét và gào thét như thể ông ta đã hóa điên. Ông ta nói rằng ĐCSTQ là con sói và ông ta sẵn lòng làm một sợi lông của con sói đó.

Bất chấp thái độ của ông ấy, tôi vẫn giữ bình tĩnh. Tôi giữ cho tâm trí mình thanh tỉnh và nhận ra rằng tôi phải tìm bên trong bản thân. Bởi vì tôi đã có quá nhiều tình cảm của người thường và chấp trước sợ hãi của tôi quá lớn, tôi đã không thể nào dứt bỏ tâm người thường được. Chỉ một phút giấy trượt ngã, tôi đã lạc sang đường tà. Giờ đây, tôi phải đối diện với tất cả những thứ này với Chính niệm và chánh hành. Tôi nói với chồng tôi, “Ông hãy giao nộp tôi đi. Tôi không sợ gì cả. Tôi hoàn toàn không sợ ly dị. Tôi thả từ bỏ cái gia đình này còn hơn là từ bỏ Đại Pháp. Hãy cứ làm sợi lông của con sói đi”. Sau khi nói ra những điều này, tôi cảm thấy thanh thản hơn nhiều và tôi hiểu ra Pháp của Sư Phụ về “nhất chính áp bách tà” («Chuyển Pháp Luân») và “chỉ với việc giữ cho tâm mình kiên định chư vị có thể giải quyết được mọi tình huống” ( Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005).

Trong một lúc chồng tôi không thể nói được gì và cuối cùng ông ta nói, “Dù gì thì tôi cũng sẽ không quấy rầy bà nữa đâu. Hãy cứ tiếp tục tu luyện ở nhà đi. Đừng để ai nhìn thấy.”

Chồng tôi cả đời là lính. Ông ấy đã bị đầu độc nặng bởi văn hóa đảng và ông ấy rất nóng tính. Ông đã bị thương nặng và cũng rất ốm yếu. Về cơ bản, ông ấy không thể tự lo cho bản thân. Điều này rõ ràng là ảnh hưởng đến việc ra ngoài chứng thực Pháp của tôi. Tôi nhận ra rằng tất cả đều là an bài của cựu thế lực. Chúng muốn ngăn cản không cho tôi cứu người. Tôi phải triệt để phủ nhận an bài của cựu thế lực, Chính niệm và chánh hành. Hàng ngày tôi đều bận rộn chăm sóc chồng tôi và những người khách ghé thăm thường xuyên. Suốt cả ngày bận rộn nên tôi chỉ có thể học Pháp và luyện công vào buổi đêm. Một hôm, có vài người khách đến thăm nhà. Vào bữa ăn, tôi đã giảng rõ sự thật cho họ trước mặt chồng tôi. Tôi kể với họ Đại Pháp bị đàn áp như thế nào. Chồng tôi trở nên rất tức giận và thóa mạ tôi ngay trước mặt khách. Sau đó, ông ta nói rằng tôi làm cho ông ta cảm thấy rất nhục nhã. Tôi nói với ông ấy rằng tôi muốn cứu những người bạn của ông ấy. Ông ấy nói, “Tôi không cần biết người khác như thế nào.” Chồng tôi có rất nhiều thói quen xấu. Ông ta nghe điện thoại của tôi, luôn luôn lục lọi túi của tôi và bất cứ khi nào thấy tài liệu về Đại Pháp, ông ấy lại căn vặn tôi đủ điều. Ông ấy cũng kích động bọn trẻ gây áp lực lên tôi. Ông không hề nói tốt một từ nào về Đại Pháp.

Một hôm, tôi được Sư Phụ điểm hóa. Tôi thấy một cái ao rất to hình vuông. Xung quanh cái ao, và cả bên trong đó đều có cá sấu ở mọi nơi. Tôi đang ngồi trên con cá sấu to nhất ở giữa. Sau đó, tôi nhận ra rằng môi trường tu luyện hiện thời của tôi rất phức tạp và có rất nhiều hồn ma tà ác can nhiễu tôi ở khắp mọi nơi. Tôi ghi nhớ kỹ lời động viên của Sư Phụ và thay đổi cách thức hồng Pháp. Tôi ngừng việc nói về Pháp với những người khách trước mặt chồng tôi. Thay vào đó, tôi đi ra ngoài trước khi chồng tôi ra để tiễn khách, và sau đó cố gắng tìm cách nào đó để khiến những người khách đợi thêm một lát để nói với họ về sự thật. Mặc dù không có nhiều thời gian nhưng tôi luôn tìm ra cách khác nhau để nói về điều đó. Kết quả khá là tốt và hầu hết bọn họ đều chấp nhận và đồng y ‎ thoái đảng.

Một hôm có một người đảng viên cao niên cùng vợ ghé thăm. Ông ấy đã 86 tuổi và trong chiến tranh ông ấy là đảng viên hoạt động bí mật. Khi họ ra về, tôi vội ra tiễn họ. Trên đường xuống gác, tôi cười và nói, “Bác này, cháu nghe nói bác là đảng viên bí mật. Vậy giờ đây bác thấy cái đảng đó như thế nào?”. Lúc đầu ông ấy không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ấy không biết nên khóc hay cười. Tôi lại cười và nói “Bác đã ở tuổi này rồi, tất nhiên bác biết tất cả những biến động đã xảy ra ở Trung Quốc. Vào thời Cách mạng Văn hóa, hàng ngày họ đều lên án cái này hay cái khác, ngay đến cả đạo Khổng cũng còn bị lên án. Bác có bị lên án không? Sau khi ĐCS lên cầm quyền, họ đã giết biết bao người vô tội. Thần và người đều căm phẫn. Thần chuẩn bị tiêu diệt nó rồi, vậy thì bảo vệ nó để làm gì? Hãy từ bỏ nó đi thôi.” Ông nói, “Phải, bây giờ Đảng đã rất tồi tệ rồi và tham nhũng. Nó sẽ chấm dứt sớm thôi và lẽ ra cái đảng này đã phải chấm dứt từ lâu rồi. Hãy giúp tôi từ bỏ nó với.” Tôi cho ông ấy một biệt danh và ông ấy rất hạnh phúc. Sức khỏe của bà vợ không được tốt lắm. Tôi nói với bà, “Bác này, sức khỏe của bác không được tốt lắm. Để cháu nói cho bác một cách và chừng nào bác còn niệm nó với cả tấm lòng, sức khỏe của bác sẽ khá hơn.” Họ hỏi tôi ngay điều đó là gì. Tôi nói với họ, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân, Thiện, Nhẫn hảo!” Họ hạnh phúc đón nhận điều đó. Nhìn họ ra về, tôi cảm thấy rất vui vì họ đã được cứu.

Chúng ta nên cẩn thận về cách thức hồng Pháp cho những người có chức tước. Họ lo sợ mất chức và danh tiếng nên trao đổi với họ hơi khó khăn. Tôi biết rất rõ một sĩ quan quân đội cao cấp và vì vậy tôi đã nói chuyện với ông ấy rất thẳng thắn. Chúng tôi nói về những gì đang diễn ra trong nội bộ ĐCSTQ. Ông ấy cũng đồng ‎ý là đảng rất tồi tệ nhưng khi tôi bảo ông ấy thoái đảng, ông ấy lại rất sợ. Ông ấy đỏ bừng mặt lên và nói rằng việc tôi làm thật kỳ cục. Nhắm vào nỗi sợ hãi, tôi cười và nói với ông, “Tôi làm điều này thực sự là vì ông. Khi con người làm việc gì là để cho chư Thần có thể thấy. Trên đầu chúng ta có thần linh. Những gì chúng ta trao đổi ngày hôm nay sẽ chỉ có tôi, ông và chư Thần biết. Bây giờ tôi sẽ đưa cho ông một biệt danh trên một mảnh giấy và nếu ông đồng ‎ ý thoái đảng, tôi sẽ đốt nó ngay trước mặt ông. Ai có thể biết được chứ? Hôm nay tôi đến đây chỉ là để cứu ông bởi vì ông là một người tốt. Sao tôi lại có thể hại ông cơ chứ? Ông không phải lo lắng gì đâu.” Ông ấy nói “ Được rồi, tôi tin bà. Tôi sẽ làm theo bất kể điều gì bà bảo.” Tôi đưa cho ông ấy một biệt danh và ông ấy đồng ‎ý. Sau khi tôi viết nó ra, ông ấy tìm một que diêm và tôi giúp ông đốt mẩu giấy. Tôi nắm lấy tay ông và nói: “Cảm ơn ông đã tin tôi.” Nước mắt tôi ứa ra. Một người nữa đã được cứu.

Khi hồng Pháp cho các cư sĩ Phật giáo, tôi thường hỏi họ xem họ thuộc tông phái nào. Hầu hết họ đều thuộc phái Tịnh độ, nhưng một vài người thuộc tông phái khác. Tôi hỏi họ, “Bạn có muốn tu luyện nhanh hơn không? Bạn có muốn tu luyện thành công không?” Tất cả họ đều nói “Dĩ nhiên là có.” Vậy là tôi nói “Vậy hãy để tôi chỉ cho bạn một cách. Đơn giản là hãy niệm 9 chữ và hành theo tiêu chuẩn Chân, Thiện, Nhẫn, khi đó tâm nguyện của bạn sẽ sớm hoàn thành”. Nhìn chung họ đều đón nhận.

Đây là cách thức tôi giảng sự thật cho những loại người khác nhau trong xã hội. Một vài người là cán bộ chính quyền địa phương, vài người thuộc thuộc quân đội, vài người thuộc cục thông tin và quân sự, vài người là nhà văn, nghệ sĩ và trí thức, vài người làm trong ngành tòa án và vài người là cảnh vệ. Tôi có 2 người họ hàng; một người là cảnh sát khu vực và người kia là thuộc sở công an. Trước đó họ đều đã bắt giữ học viên Đại Pháp nhưng vì tôi đã sớm hồng Pháp cho họ, nên họ đều biết sự thật, chấm dứt vào việc tham gia vào bức hại và cả hai đã thoái đảng. Tôi có việc phải đến một ngôi làng và tôi đã có cơ hội khiến cho một nửa đảng viên ở đó thoái đảng kể cả bí thư đảng ủy ở đó, và tôi cũng hồng Pháp cho họ.

Mỗi lần, tôi theo chồng khi ông ấy phải nhập viên, tôi lại hồng Pháp cho bác sĩ, y tế, người quét dọn và những bệnh nhân khác. Tôi củng cố gắng thuyết phục họ thoái đảng. Tôi luôn có một vài tài liệu giảng rõ sự thật ở trong túi để có thể tiện đặt chúng vào giỏ xe đạp xung quanh hay trong lối đi của các tòa nhà.

Trước đó, tôi rất ngại đi gặp những người bạn chiến đấu và bạn học của chồng tôi, bởi vì khi có ông ấy ở đó, tôi rất khó hồng Pháp. Sau này tôi nhận ra rằng đó là chấp trước sợ hãi. Sư phụ đã an bài hoàn cảnh đó cho tôi. Đó là một khảo nghiệm nhưng cũng là một cơ hội. Những người trong môi trường này cần được cứu độ và nếu chồng tôi không đưa tôi đi cùng để gặp họ thì làm sao tôi có cách để tìm được những người đó mà giảng sự thật cho họ. Một lần, tôi theo chồng đi gặp một trong số những người bạn chiến đấu. Họ nói chuyện một lát rồi chồng tôi đi vệ sinh. Tận dụng giây phút quý giá đó, tôi giảng sự thật cho người bạn của chồng tôi và vợ ông ấy. Họ chấp nhận những gì tôi nói và đồng ‎ý từ bỏ đảng.

Tôi gặp nhiều người với gốc gác và trình độ rất khác nhau. Khi hồng Pháp cho những loại người khác nhau, cách thức tiến hành cũng phải khác. Những người biết nhiều thường thích hỏi những câu hỏi lý‎ thuyết và những người có chức vị cao thì rất khó trao đổi. Những người bình thường là dễ trao đổi nhất. Tôi đã gặp rất nhiều người như vậy. Khi tôi hồng Pháp cho họ, sau khi biết được sự thật, họ thường rất xúc động đến nỗi rơi nước mắt. Họ thực sự mong chờ được Đại Pháp cứu độ. Có cả những người không tin vào bất cứ điều gì. Có lẽ cơ duyên tiền định của họ chưa đến.

Chúng ta là đệ tử Đại pháp thời Chính pháp. Chúng ta không chỉ bước ra để phát tờ rơi, giảng chân tượng và làm 3 điều, chúng ta cũng phải nhớ đến nhiệm vụ tu luyện cá nhân. Chúng ta phải nâng cao tâm tính. Trong cái xã hội nhân loại phức tạp này, một câu và một hành động cũng có thể chứng thực Pháp. Nếu chúng ta không tự coi bản thân là người tu luyện, nếu chúng ta làm việc gì không chính giữa những người ta gặp hàng ngày, nếu chúng ta nói điều gì vô lý, và nếu chúng ta nói điều gì làm xấu đi hình ảnh về Pháp trước mặt người khác, tất cả những điều này là vì chúng ta không hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ và vào Pháp và chưa đồng hóa với Pháp.

Gia đình tôi cũng đã thay đổi. Chồng tôi và con trai tôi đều thoái đảng và luôn niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Con trai tôi bắt đầu đọc «Chuyển Pháp Luân» và con gái tôi đã chấp nhận bùa hộ mệnh và cũng thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Xung quanh tôi có những người bạn đồng tu là lính, giáo viên, quan chức chính phủ, nhân viên trong bệnh viện, công nhân nhà máy, thương nhân v.v. Chúng tôi lấy Pháp làm Thầy, và khi có vấn đề gì phát sinh, chúng tôi cùng nhau trao đổi về nó. Chúng tôi tất cả đều rất nghiêm khắc với bản thân và đều có thể tìm bên trong khi gặp rắc rối. Chúng tôi giúp đỡ nhau vượt qua, cùng học Pháp, và chăm chỉ tinh tấn cùng nhau. Có lúc chúng tôi có cách hiểu khác nhau và một vài mâu thuẫn nhỏ, nhưng qua việc học Pháp, tất cả mọi vấn đề đều nhanh chóng được giải quyết. Tôi hơn hơn họ vài tuổi, nên khi một đồng tu gặp khó khăn họ thường thích tìm tôi để chia sẻ. Trong tu luyện, trước hết tôi phải tu luyện cá nhân thật tốt. Các bạn đồng tu đã giúp tôi rất nhiều. Tôi vẫn còn có rất nhiều chấp trước của người thường mà tôi chưa dứt bỏ được. Tôi chưa đủ bình tĩnh khi có chuyện xảy ra và khi tôi nghe thấy những điều trái ngược với suy nghĩ của mình, tôi lại cố gắng bảo vệ bản thân. . “Khi một người thực sự tu luyện lên cao tầng, chư vị phải vứt bỏ nhiều loại chấp trước.” («Chuyển Pháp Luân»). Tôi sẽ cố gắng cẩn thận ghi nhớ Pháp, dứt bỏ chấp trước, tẩy sạch những tà niệm và dục vọng khỏi tâm trí, nâng cao tâm tính và theo kịp với Chính Pháp.

Ở nhà tất cả các bạn đồng tu của tôi đều gặp khó khăn này hay khó khăn khác, nhưng chúng tôi không thể để những sự việc người thường cản trở. Cứu độ chúng sinh là quan trọng nhất và không gì có thể ngăn chúng tôi được. Chúng tôi học Pháp cùng nhau một tuần một lần. Khi chúng tôi ra ngoài phát tài liệu giảng sự thật, chúng tôi thường đi thành đôi và chăm lo cho nhau. Chúng tôi cố gắng đến mọi nơi dù xa hay gần.

Để có thể giảng sự thật, chúng tôi cũng đi đến nhiều nơi khác nhau và mang cả gia đình theo. Khi chúng tôi đến nơi, việc đầu tiên chúng tôi làm là thu xếp cho gia đình rồi nhanh chóng ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tượng. Trong hai năm, chúng tôi đã tới hơn 10 thành phố và đem Pháp đến cho các chúng sinh ở đó. Chúng tôi cũng đã đến hơn 100 các đền chùa Phật giáo và Đạo giáo to nhỏ khác nhau. Chúng tôi lựa chọn những tài liệu giảng sự thật thích hợp với họ. Khi chúng tôi đến một ngôi đền, chúng tôi phát Chính niệm, triệt để giải thể tất cả các loạn Thần trong Tam Giới đang khống chế con người, nhờ đó mà những người sống tách biệt với xã hội được biết sự thật. Dù trời có mưa hay tuyết, chúng tôi không bao giờ bị ảnh hưởng.

Với sự chăm lo của Sư Phụ, tất cả những gì chúng tôi làm đều chỉ là những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm. Trong hai năm, chúng tôi đã phát được hàng chục nghìn bộ tài liệu giảng chân tượng khác nhau. Chúng tôi đặt 3 việc cần làm lên hàng đầu và tất cả mọi người đểu đề ra là phải học thuộc «Chuyển Pháp Luân» vài lần. Các bạn đồng tu trong nhóm học Pháp đều tự nguyện để dành tiền cho cuộc sống hàng ngày và dùng nó để làm những việc khác nhau phục vụ cho việc chứng thực Pháp. Khi các học viên từ những nơi khác đến vùng chúng tôi, chúng tôi ngay lập tức giúp đỡ họ hết mức có thể.

Tất cả chúng ta đã chấp nhận mạo hiểm và xuống đây cùng Sư Phụ. Giờ đây chúng ta lại đang gạt sinh tử sang bên để hỗ trợ Sư Phụ trong thời Chính Pháp. Chúng ta phải theo sát Sư Phụ trong Chính Pháp và bước những bước thật vững chắc và tốt đẹp. Việc tu luyện của tôi vẫn còn cách xa yêu cầu của Sư Phụ. Nếu có điều tôi chưa ngộ hay ngộ chưa đúng, xin hãy vui lòng chỉ ra.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/4/29/177475.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/5/23/97556.html
Đăng ngày 7-6-2008, Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share