Bài viết của một đệ tử tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-05-2008] Sau khi nghĩ xa hơn về điều này, tôi quyết định viết về sự hối tiếc của tôi vì đã đi theo đường vòng trong sự tu luyện của mình. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình để các bạn đồng tu có thể học hỏi từ những bài học của tôi và tránh đi phải đường vòng.

Trước đây, tôi làm việc cho một công ty cỡ trung bình vào lúc đó môi trường tu luyện của tôi rất tốt. Tôi là một giám đốc cao cấp trong một trong những phòng quan trọng của công ty. Tôi có văn phòng riêng và tôi có thể sử dụng đường truy cập Internet băng thông rộng tự do. Tôi đã thuyết phục mọi người đến thăm tôi ở văn phòng của tôi, để từ bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi có căn hộ riêng của mình, đó cũng là địa điểm sản xuất tài liệu địa phương của chúng tôi, và tôi đã làm nhiều tài liệu làm sáng tỏ sự thật sau công việc. Vào lúc đó tình trạnh tu luyện của tôi rất tốt.

Sau đó, do chấp của tôi vào lợi ích nên công ty đã không trả lương tốt cho tôi, phòng mà tôi chịu trách nhiệm đã bị thua lỗ hàng mấy chục nghìn nhân dân tệ. Cuối năm, công ty chỉ trả lương cho tôi theo mức của một giám đốc trung bình, điều đó làm tôi cảm thấy không công bằng. Tôi không thể tĩnh tâm khi nghĩ về vấn đề này, thậm trí ngay cả khi tôi tập các bài công pháp và học Pháp. Tôi biết rõ ràng rằng tình trạng của tôi là không đúng đắn, nhưng tôi vẫn không thể loại bỏ nó. Trong một giấc mơ, tôi đã nhìn thấy có một lỗ hổng lớn trên sàn nhà của tôi, và có phân ở trong cái hố. Một mặt quỷ cười tôi một cách xấu xa hằn học và nói: “Lần này tao cuối cùng đã tìm được một lý do”. Tôi lập tức phủ nhận nó, và nói: “Con quỷ kia ngươi không xứng đáng khảo nghiệm ta!” Trong lúc đó, tôi cũng nhận ra sự nguy hiểm của việc có chấp trước. Tôi đã cố gắng thay đổi tình trạng đó, sau đó môi trường của tôi đã thay đổi nhanh chóng. Giám đốc giao cho tôi nhiều công việc hơn, nó quá nhiều đến mức tôi giải quyết không xuể. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến việc tôi làm sáng tỏ sự thật và giúp người thoái ĐCSTQ. Hơn nữa, có nhiều lỗi phạm phải trong phòng của tôi, mà giám đốc thường tính cho tôi. Trong suốt thời gian đó, tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi buồn ngủ khi tôi cố gằng học Pháp. Mới 9h tối mà toi đã quá buồn ngủ mà không thể tỉnh thức được. Hơn nữa, có sự bất đồng trong các học viên mà tôi làm việc với họ. Đặc biệt là về vấn đề an toàn, tất cả họ đều xem điểm tài liệu là một nơi rất mạo hiểm rủi ro.

Tôi cảm thấy rõ ràng rằng suy nghĩ này của các bạn đồng tu là một gánh nặng trên tôi. Tôi không muốn có những thứ đồ bại hoại. Trong tâm, tôi đã cầu xin Sư Phụ ban cho tôi một tấm chắn để tách những thứ bại hoại đó khỏi tôi. Trong tâm tôi, tôi không muốn từ bỏ môi trường đó, tuy nhiên không gì là êm xuôi cả. Sau này, ma quỷ đến gần hơn nữa và đã đến thế giới con người. Trên bề mặt, hai lần phát Cửu Bình và tài liệu giảng rõ sự thật khác trong vùng của tôi đều bị cảnh sát chú ý. Họ đến hỏi thông tin của tôi và bắt đầu lục soát căn hộ của tôi. Gia đình tôi cũng gọi điện cho tôi từ thị trấn và nói rằng quan chức chính phủ đã quấy rối họ ở nhà và đã biết tình trạng hiện nay của tôi. Trong giấc mơ, tôi đã nhận được một điểm báo rằng cảnh sát đang đứng cạnh cửa nhà tôi để bắt các học viên. Tôi biết rằng mọi điều không thể trở lại như trước kia nữa, nên tôi quyết định rời đi nhanh chóng. Tôi đến nói lời tạm biệt với ông giám đốc của tôi. Ông giám đốc cũng hiểu được sự thật và hoàn cảnh của tôi. Tôi đã nói với họ: “Nếu có bất kỳ học viên nào khác làm việc ở đây, xin hãy đối sử tốt với họ”. Giám đốc nói: “Cuộc sống rất quý giá. Chúng tôi sẽ giữ lại vị trí cho anh nếu sau này anh còn muốn quay lại”. Tôi đã không cầm được nước mắt. Đó là sự hối tiếc của mặt minh bạch của tôi: Tôi chưa hoàn thành mọi điều mà tôi phải làm ở đây, và tôi đã phải rời đi sớm. Vẫn còn nhiều chúng sinh nữa ở đây mà tôi không có cơ hội cứu họ, và tôi đã cắt ngang con đường mà Sư Phụ đã an bài.

Sau đó tôi đi về căn hộ của mình và nhanh chóng dọn dẹp thiết bị và thu dọn đồ đạc mà tôi cần mang theo. Tôi gọi điện cho các bạn đồng tu đến và mang thiết bị đi, tuy nhiên học viên C nói rằng học viên A lo lắng về điều đó. Họ không đồng ý mang thiết bị đi, cũng không đồng ý chuyển thiết bị đến chỗ của họ. Sau cuộc điện thoại đó, tôi rất buồn. Mặc dù chúng tôi đối xử với nhau như là những người trong gia đình, nhưng điều này không phải là chân tu. Sư Phụ là sự hỗ trợ duy nhất của tôi. Tôi quỳ trước ảnh Sư Phụ và cầu Sư Phụ: “Sư Phụ, con từ chối đến nhà giam! Con không còn sự lựa chọn nào khác là quay về thị trấn của con.” Buổi tối, trời bắt đầu mưa. Học viên C đã tận dụng cơ hội lái xe tải đến trở hết thiết bị đi. Tôi phải nói lời tạm biệt với chủ nhà, và tôi đã quyết định rời đi vào sáng hôm sau. Tôi định sẽ rời đi sau khi tập các bài công pháp và kết thúc việc phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, nhưng khi tôi đang tập bài tập thứ năm, bỗng nhiên tôi nhìn thấy qua thiên mục của mình mấy chữ rất lớn: “đã đến lúc chết”. Với dấu hiện này, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường và nhìn vào nơi sản xuất tài liệu lần cuối rồi rời đi. Đúng lúc trước bình minh.

Tôi sống ở một thị trấn vùng nông thôn. Vì tôi rời đi rất sớm, nên không có phương tiện giao thông nào khác cả, và tôi phải đi xe đạp. Học viên B yêu cầu tôi dừng ở chỗ của họ trước khi tôi trở lại thị trấn của tôi. Học viên A, B và C đều cùng ở đó. Học viên A rất lo lắng khi tôi tới đó. Chúng tôi đều nghĩ chúng tôi nên nói về điều này như một nhóm. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi đều có tình cảm mạnh mẽ mẽ vào thời điểm đó. Kết quả rất là rõ ràng. Trước khi tôi rời đi, tôi đã nói với học viên B (vợ của học viên A) rằng bất kể tôi đi đâu tôi cũng vẫn sẽ làm công việc đó (tức là làm tài liệu giảng rõ sự thật). Tôi yêu cầu cô ấy không nói với những học viên trong thị trấn của tôi rằng tôi đang trở về. Cô ấy trả lời: “Tôi biết điều đó ngay cả khi bạn không nói như vậy”. Tuy nhiên, nó lại hoàn toàn ngược lại khi tôi trên đường trở về thị trấn của mình, cô ấy đã nói với tất cả những học viên mà tôi biết. Học viên A cũng đã nói với tôi một câu trước khi tôi rời đi: “Hãy có trách nhiệm với bản thân mình”. Ngay sau khi anh ấy nói điều đó, tôi đã nhìn thấy qua thiên mục của mình cơ thể của anh ấy đã co lại. Một thể của chúng ta đã bị tan rã như vậy đấy và dưới sự vui mừng của ma quỷ. Sư Phụ chắc là thất vọng lắm.

Sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận về điều đã xảy ra và hướng nội tìm kiếm bên trong mình, khi tôi thanh tịnh học Pháp ở nhà, tôi đã có những suy nghĩ: “Tôi có chấp trước vào lợi ích. Tôi nghĩ rằng tôi phải được đền đáp bằng cái gì đó nếu tôi có đóng góp. Tôi đã cảm thấy không công bằng khi tôi không được đền đáp. Vào lúc đó, tâm tính của tôi đã trở lại tầng của một người thường. Tôi đã không thực sự nhận ra rằng tu luyện Đại Pháp có những yêu cầu và nguyên lý cao hơn. Học viên cần phải theo những tiêu chuẩn cao hơn. Khi làm việc với các bạn đồng tu, mỗi khi tôi làm điều gì đó tốt hay có một kinh nghiệm kỳ diệu, sau nhiều lần tôi ghi nhớ Pháp, hay thậm trí khi tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu, tôi luôn luôn cảm thấy rằng những điều của tôi là đúng và tầng của tôi cao hơn. Tôi cảm thấy rằng tình trạng tu luyện của chúng tôi phải nên ở một tầng cao hơn. Tuy nhiên, các bạn đồng tu có xu hướng nhấn mạnh việc phủ hợp với trạng thái của người thường. Mặc dù tôi đã tranh luận với họ, tôi cảm thấy rằng những học viên đó vẫn ở một tầng thấp hơn và điều đó ảnh hưởng đến việc chúng ta vận hành như một thể. Vấn đề thực tế là, tôi đã không nhận ra rằng mỗi tầng vũ trụ có đặc tính và thể hiện riêng của nó. Làm sao tôi có thể xem thường các bạn đồng tu? Những chấp trước con người dơ bẩn này đã cho ma quỷ cơ hội để lợi dụng chúng ta như một thể.”

Nguyên lý “tương sinh tương khắc” kiểm soát mọi thứ trong tu luyện. Khi chúng ta không có hữu lậu nào trong tâm tính và tu luyện trong Pháp, mặc dù ma quỷ theo sát chúng ta, nó cũng không thể làm gì chúng ta được. Con đường tu luyện rất hẹp. Khi chúng ta có những chấp trước hay chúng ta đi chệch một bước, ma quỷ sẽ tìm ra một lý do bức hại. Chúng ta nên phủ nhận nó hoàn toàn. Có phải mục đích của cựu thế lực là huỷ hoại chúng ta bằng việc lợi dụng những quan niệm và chấp trước người thường của chúng ta? Ngày mà tôi về nhà, tôi nằm trên giường và nghe thấy một giọng nói độc ác xấu xa: “Kéo…xuống!” “Không còn cách nào cả!” Tôi ngồi ngay dậy: “ta có Sư Phụ!”

Sau hơn một tháng học Pháp, tâm tôi dần dần trở nên thanh tịnh. Tôi đã rớt xuống, và tôi cần phải đứng dậy leo tiếp. Trong một giấc mơ, tôi đã nhìn thấy con tàu của tôi đã trệch khỏi đường. Tôi phải quay trở lại con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi trở về nhà. Sau đó tôi đã mua máy in và bắt đầu làm tài liệu giảng chân tượng và đĩa CD. Tôi cũng tìm mọi cơ hội sẽ làm sáng tỏ sự thật và khuyên người thoái ĐCSTQ.

Sáu tháng sau, tôi đi đến một vùng khác, và các bạn đồng tu địa phương đưa tôi đến địa điểm sản xuất tài liệu của họ. Nhìn các bạn đồng tu và cơ sở sản xuất tài liệu, tôi rất xúc động, vì tôi từng nhìn thấy môi trường giống thế này và các bạn đồng tu một năm trước đây. Tôi hiểu rằng tất cả điều này đều đã được an bài từ trước. Trong vùng đó, có một nhu cầu khẩn cấp để các học viên làm tài liệu giảng rõ sự thật. Do vậy tôi buông bỏ tư tưởng tìm một công việc mới của mình (tôi đã có một số tiến tiết kiệm và không có vấn đề gì trong việc hỗ trợ tôi) và tôi đã trở thành một “học viên tận tuỵ”. Tâm tôi thanh tịnh và hoà ái.

Học viên A, B và C, những người mà tôi đã cùng làm việc, cũng đã thay đổi tình trạng đợi tài liệu của họ sau khi tôi rời đi. Họ đã bắt đầu tự mình làm tài liệu giảng rõ sự thật và bây giờ tự họ có thể đáp ứng nhu cầu của riêng họ.

Chính Pháp đã tiến đến giai đoạn này. Sư Phụ từ bi của chúng ta đã đang đợi mỗi đệ tử làm tốt hơn và bước đi tốt trên con đường tu luyện. Tu luyện lên một tầng cao hơn có nghĩ là cần phải lựa chọn. Tất nhiên, chỉ điều Sư Phụ muốn là điều mà chúng ta muốn chọn. Những khổ nạn không thể phá huỷ những người chân tu. Nó sẽ chỉ làm cho vàng sáng hơn mà thôi. Nó chỉ có thể làm cho người tu luyện trưởng thành hơn, từ bi hơn, trí huệ hơn và kiên định hơn. Bước đi kiên định những bước cuối cùng trên con đường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho tôi là mong ước lớn nhất của tôi.

Vui lòng chỉ ra những gì không đúng.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/5/9/178059.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/5/22/97524.html
Đăng ngày 5-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share