Bài viết của một đệ tử từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-05-2008] Trong suốt những năm qua, tôi đã cố gắng làm sáng tỏ sự thật cho chúng sinh. Kết quả không tốt như tôi mong đợi vì mọi người quanh tôi đã hiểu lầm tôi. Họ tin rằng tôi có thể sẽ làm tốt hơn trong công việc của tôi nếu tôi không tu luyện Đại Pháp. Một bài viết trên Minh Huệ: “Chứng thực Pháp từ phương diện tài chính” (https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/15/95356.html) đã thức tỉnh tôi. Tôi đã luôn nghĩ rằng muốn trang điểm là chấp trước vào nhan sắc, muốn trang trí nhà cửa là chấp trước vào thế giới người thường, muốn làm lãnh đạo ở sở làm là chấp trước vào danh tiếng, và muốn kiếm tiền là chấp trước vào được mất lợi ích cá nhân.
Trước đây tôi là một kỹ sư tài năng ở sở làm. Cấp trên của tôi tiến cử tôi thăng chức nhiều lần. Tôi tự nghĩ: “Làm lãnh đạo sẽ có nhiều rắc rối. Những cuộc họp sẽ lấy hết thời gian tu luyện và tập công của tôi. Tôi có biết một người muốn vị trí đó. Nếu nó thuộc về anh ta, và tôi nhận nó, như vậy tôi đã mất đức. Tôi muốn đức của tôi trở thành công, chứ không phải là một sự thăng chức.“” Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng đây là một tư tưởng ích kỷ và trên thực tế tôi đang có ý định thu xếp con đường tu luyện riêng của mình.
Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Các Đại Giác Giả thông thường không tự dưng can thiệp vào [Pháp] lý nơi người thường; Giác Giả càng cao càng không phá hoại [Pháp] lý nơi người thường, không động tới một chút nào”.
Sư Phụ cũng giảng trong Giảng Pháp tại Pháp Hội Thủ Đô Mỹ Quốc:
“Tôi đã nói từ lâu rằng hình thức tu luyện của đệ tử Đại Pháp là hình thức tu luyện mà phù hợp với xã hội người thường ở mức tối đa; một người tu luyện trong khi phù hợp với cách sống của người thường ở mức tối đa”.
Điều mà tôi đã làm không phù hợp với xã hội người thường. Tôi đã trở nên khác biệt sau khi bắt đầu tu luyện và mọi người nhìn tôi với con mắt kỳ lạ. Những người không tu luyện tin rằng những điều mà tôi đã làm là một yêu cầu đòi hỏi của tu luyện và những điều đó đã vô tình đi ngược lại. Em chồng tôi, người thích trang điểm làm đẹp, nói với tôi rằng: “Đại Pháp tốt, nhưng thật quá khổ sở. Em không thể làm gì”. Tôi biết tôi đã tạo ra rắc rối. Tôi trang trí lại nhà của mình và đã mua nhiều trang thiết bị nhỏ cần thiết. Người hàng xóm ở lầu trên của tôi đã rất ngạc nhiên: “Vậy là những người tu luyện Pháp Luân Công cũng có thể sống cuộc sống bình thường”.
Thực sự là chúng ta đến đây để chứng thực Pháp và không phải sống một cuộc sống người thường. Nhưng mọi thứ mà chúng ta làm liên quan đến việc cứu độ chúng sinh. Sư Phụ đã giảng cho chúng ta trong Giảng Pháp tại Thủ đô Mỹ Quốc:
“Điều quan trọng đối với chư vị lúc này chỉ là tìm những cách để làm tốt hơn, có hiệu quả hơn, có ảnh hưởng to lớn hơn, và cứu nhiều người hơn nữa.”
Mọi điều trong thế giới này đều có thể được sử dụng để đạt mục đích này. Hãy tưởng tượng xem nếu ai đó nghe chúng ta giảng rõ sự thật về Đại Pháp vì địa vị xã hội của chúng ta hay vì thu nhập của chúng ta và sau đó họ đồng ý với Đại Pháp, như vậy có tuyệt vời không? Tất nhiên trước nhất là chúng ta không nên có chấp trước vào được mất lợi ích cá nhân. Bên cạnh đó, chúng ta có thể sử dụng tiền dư thừa mà chúng ta kiếm được để mua nhiều thêm nữa những trang thiết bị tài liệu để làm sáng tỏ sự thật tốt hơn. Những cách chứng thực Pháp có hiệu quả bao gồm cả việc các học viên có sức khoẻ tốt, các học viên trẻ tuổi có địa vị xã hội và thu nhập tốt, và cả các học viên học tập tốt ở trường.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/5/17/178628.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/6/5/97895.html
Đăng ngày 6-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.