Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 17-04-2008] Sau khi Sư Phụ kết thúc giảng Pháp cho các đệ tử Châu Úc, đầu tiên Sư Phụ đặt micro xuống và sau đó lại cầm nó lên. Sư Phụ nói một cách chân thành rằng các học viên phải hướng nội tìm bên trong mình bất cứ khi nào họ có mâu thuẫn xung đột. Những lời của Sư Phụ đã khắc sâu trong tâm tôi, và tôi nghĩ rằng trong tương lai, khi tôi gặp mâu thuẫn xung đột, tôi sẽ hướng nội tìm kiếm những thiếu sót khuyết điểm của tôi và tu luyện bản thân tôi thật tốt. Tuy nhiên nói ra điều này thì dễ hơn là thực hiện nó. Trong khi xung đột mâu thuẫn đến, tôi thường quên nhìn vào bên trong mình, và thay vào đó tôi lại nhìn vào những hiện diễn biến của xung đột mâu thuẫn và chỉ nhìn thấy những vấn đề của người khác. Bởi vậy, mâu thuẫn xung đột giữa tôi và những người khác trở nên ngày càng phức tạp. Trên thực tế, khả năng nhìn vào bên trong cuả một người tu luyện để tìm ra những thiếu sót sai lầm cũa anh ấy/cô ấy là một biểu hiện của tầng cấp tu luyện của người đó.
Trong những năm gần đây, tôi nghĩ rằng tôi đã theo sát tiến trình Chính Pháp và đang làm ba điều mà Sư Phụ yêu cầu. Tôi đã từng làm công tác chuẩn bị tuyên truyền cho một văn phòng chính phủ để làm sáng tỏ sự thật với người dân và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ và những tổ chức liên hệ của nó, và kết quả khá tốt. Trong hơn 400 người rút khỏi ĐCSTQ, một vài người là những quan chức cao cấp, một vài người là học giả, một vài người là bạn bè, họ hàng của tôi, và những người khác mà tôi thậm trí không biết. Tôi tích luỹ được một vài kinh nghiệm khi thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và cũng viết một số bài ngắn được đăng trên trang Web Minh Huệ. Tôi cảm thấy rằng tôi đang làm sáng tỏ sự thật cũng như hai điều khác, mặc dù tôi không quá nghiêm khắc với mình. Tôi nghĩ rằng tôi đang làm ba điều khá tốt cho đến khi một điều đã xảy ra làm tôi tỉnh ngộ.
Một buổi sáng, khi tôi đang giảng rõ sự thật cho một cặp vợ chồng nhiều tuổi trên phố, vợ tôi đã đến và yêu cầu đôi vợ chồng rời đi và không nên tin điều mà tôi đang nói. Sau khi họ rời đi, vợ tôi đã trách mắng tôi: “Ông thật là xấu hổ! Ông không muốn có một cháu trai nữa phải không?” Con dâu tôi có thai năm tháng, và vợ tôi rất lo lắng cho sự an toàn của tôi và nghĩ rằng tôi không quan tâm đến gia đình. Bà ấy cũng quỳ xuống và cầu xin tôi không đi làm sáng tỏ sự thật nữa. Khi tôi không đồng ý, bà ấy đã tát vào mặt tôi và không nói chuyện với tôi một tuần. Sau đó, tôi bị giam giữ trong 15 ngày, và sau đó tôi trở về nhà, tôi bị xuống chức khỏi vị trí trưởng phòng vì tôi bảo vệ một học viên. Điều này làm gia đình tôi phải chịu rất nhiều đau khổ. Để tránh bị bức hại trở lại, vợ tôi và các con tôi yêu cầu tôi chỉ tập Pháp Luân Công ở nhà và không đi làm sáng tỏ sự thật với mọi người.
Trong mâu thuẫn với vợ của mình, tôi không thể suy nghĩ thông suốt, vì tôi nghĩ rằng cứu người là vấn đề quan trọng nhất trong vũ trụ. Tại sao tôi lại gặp phải sự can nhiễu và cản trở lớn như vậy? Khi một người tu luyện có mấu thuẫn với người không tu luyện, chắc chắn đó là lỗi ở người tu luyện. Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm của tôi với những học viên khác, họ nói với tôi: “Ông nên nhìn vào bên trong mình một cách tỉ mỉ cẩn thận và tìm ra chấp trước của ông. Đó chính là vấn đề của ông.” Tối hôm đó khi tôi nằm xuống giường, tôi đã tìm kiếm kỹ lưỡng mọi phương diện của những cư xử, ăn ở, hành động của tôi để tìm xem tôi sai ở đâu.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận, tôi đã tìm ra một vài vấn đề. Gần đây, do những sự kiện xung quanh Olympíc Bắc Kinh 2008, Rước đuốc nhân quyền, và những người Tây tạng chống lại bức hại của ĐCSTQ, tôi đã dành nhiều thời gian vào việc xem và đọc về những sự kiện gần đây và đã lơ là học “Pháp”. Thỉnh thoảng cả một ngày tôi thậm trí không đọc một trang nào của Chuyên Pháp Luân cả. Bởi vì tôi lơ là học Pháp, những không gian riêng của tôi không trong sạch.Thậm trí trong khi phát chính niệm tôi cũng không thể thanh tịnh. Nhiều tư tưởng không chân chính xuất hiện trong đầu tôi. Vấn đề khác mà tôi xác định được là chấp trước dâm dục. Sau đó tôi đã chấp nhận những xúc cảm dâm dục. Mặc dù Sư Phụ đã điểm hoá cho tôi nhiều lần trong những giấc mộng của tôi vài lần, tôi đã không cho phép mình ý thức được vấn đề này.
Sau khi tìm ra những chấp trước của tôi, tôi tinh tấn học và ghi nhớ Pháp. Khi mỗi một đoạn Pháp xuất hiện trong đầu tôi, một lượng lớn năng lượng cũng tiến nhập vào trường của tôi. Sau đó, nếu tôi cảm thấy bất kể dục vọng ham muốn nào, tôi biết niệm đó rất là dơ bẩn. Nếu chúng ta lơ là việc học Pháp, chính niệm của chúng ta có thể sẽ không mạnh. Có quá nhiều những điều dơ bẩn trong những không gian của tôi, đặc biệt là dâm dục. Các chư thần đang nhìn vào những người mà có chấp trước dâm dục. Không thể chấp nhận được cho người tu luyện mà không thể từ bỏ được chấp trước dâm dục. Làm sao điều đó được cho phép? Làm sao một người tu luyện trong thời Chính Pháp có thể cứu người với những thứ dơ bẩn thỉu như vậy trong tâm? Việc cứu người phải được thực hiện bởi một vị thần vĩ đại và thiêng liêng.
Với chính niệm được tăng cường của tôi, trường chính niệm đã gia tăng, và những cơ hội và phương pháp cứu người của tôi cũng vậy. Tôi thực sự cảm thấy rằng tầng cấp của tôi đã để cao lên. Hướng nội tìm kiếm bên trong mình là chiếc chìa khoá vàng mà một người tu luyện có thể sử dụng để đề cao tầng thứ tu luyện của người đó. Tuy nhiên, nếu một người tu luyện chỉ hướng ngoại tìm kiếm bên ngoài, người đó có thể bị sa lầy trong chấp trước của con người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/4/17/176635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/5/7/97093.html
Đăng ngày 25-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.