Bài viết của Cổ Ngọc Minh
[Minh Huệ 24-11-2018] Điền Phong là mưu sỹ đệ nhất của Viên Thiệu.
Khi Tào Tháo đông chinh Lưu Bị, Điền Phong kiến nghị Viên Thiệu thừa cơ tập kích Hứa Đô, đại bản doanh của Tào Tháo. Viên Thiệu vì con trai đang bị ghẻ lở mà thoái thác. Điền Phong lấy gậy đánh xuống đất than rằng: “Thời cơ lớn qua rồi khiến cho người ta đau đớn nuối tiếc.”
Đến khi Tào Tháo đánh bại Lưu Bị rồi, Viên Thiệu mới quyết định xuất quân đánh Tào Tháo. Điền Phong khuyên can Viên Thiệu: “Quân Tào hiện nay đã yên định, chúng ta nên đánh giằng co, đồng thời thừa cơ quấy nhiễu quân Tào. Như thế, không đến 2 năm là có thể dễ dàng bắt được Tào Tháo. Không được quyết thành bại bằng một trận.”
Viên Thiệu không nghe, Điền Phong lại cố gắng khuyên can, Viên Thiệu nổi giận muốn chém Điền Phong. Vì có Lưu Bị ra sức khuyên can, nên Viên Thiệu tống giam Điền Phong vào ngục.
Khi đại quân Viên Thiệu chuẩn bị xuất phát, Điền Phong lại dâng lời: “Nên đợi thời cơ, nếu cứ xuất quân bừa bãi ắt có đại họa.”
Viên Thiệu sai người gông cùm Điền Phong và tống giam, uất hận nói: “Đợi ta phá Tào Tháo rồi hỏi tội ngươi.”
Trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu đại bại. Viên cai ngục nói với Điền Phong rằng: “Viên tướng quân đại bại trở về, nhất định sẽ trọng dụng ông.”
Điền Phong nói: “Ngày chết của ta đến rồi.”
Viên cai ngục không hiểu. Điền Phong nói: “Viên tướng quân vẻ ngoài khoan hòa, kỳ thực nội tâm nghi kỵ, không nghĩ đến người trung thành. Nếu thắng, ông ta sẽ vui mừng, thì có thể xá tội tha cho ta. Hiện nay chiến bại, ông ấy ắt sẽ hổ thẹn, ta không có hy vọng sống rồi.”
Quả nhiên, Viên Thiệu sai người đưa kiếm đến lấy thủ cấp của Điền Phong. Điền Phong nói: “Đại trượng phu sống giữa Trời Đất, người không biết tìm chủ mà thờ, là không có trí tuệ. Người không biết hiềm nghi mà khuyên can, là không sáng suốt”, nói xong liền tự vẫn trong ngục.
Tôn Thịnh bình luận rằng: “Bề tôi thờ chủ tối tăm thì họa diệt vong sẽ đến.”
Cảnh ngộ của Điền Phong khiến người ta than thở. Lời nói trước khi chết của ông càng chấn động đinh tai nhức óc: “Không hiểu người ta mà đi theo họ chính là không có trí tuệ. Không tránh hiềm nghi mà cứ khuyên can họ là không sáng suốt.” Ông hiểu rõ Viên Thiệu là người “vẻ ngoài khoan dung nhưng trong lòng nghi kỵ, không nghĩ tới người trung thành”, mà lại phụng sự ông ta. Viên Thiệu nghi kỵ hận Điền Phong mà ông vẫn khuyên can Viên Thiệu. Thật đúng là không có trí tuệ nào. Chỉ là ông tỉnh ngộ đã quá muộn rồi.
Như Tuân Úc, Quách Gia, Lưu Bị đều đã phụng sự dưới trướng Viên Thiệu, sau khi nhìn ra Viên Thiệu không phải là minh chủ, họ đều lựa chọn rời đi. Triệu Vân vốn là người Thường Sơn, Chân Định, Ký Châu thuộc địa hạt của Viên Thiệu, cũng nhìn ra Viên Thiệu “không phải là người có thể thành công, bỏ đi đầu quân cho phương bắc (Công Tôn Toản)”. Sau này chuyển sang đầu quân cho Lưu Bị. Mà những người như Thư Thụ, Thẩm Phối, Quách Đồ, Phùng Kỷ…, một lòng dốc sức cho Viên Thiệu, thì kết cục cuối cùng đều bi thảm.
Sự lựa chọn của con người là rất quan trọng. Chỉ có người trí tuệ sáng suốt mới có thể tránh xa họa hoạn.
Sau khi đảng cộng sản xuất hiện ở Trung Quốc, bi kịch của Điền Phong lại không ngừng diễn ra. Vì rất nhiều người không nhìn rõ diện mạo chân thực của Trung cộng – Trung Cộng vốn từ thổ phỉ nổi lên, phát triển lớn mạnh dưới sự dìu dắt của Nga Xô. Nó lấy học thuyết đấu tranh Mác-Lê làm chỉ đạo cho cách mạng bạo lực, phản Thiên phản Địa phản nhân loại, không hề có chút nhân tính nào, căn bản cũng không nói gì đến Đạo nghĩa nào, cả quá trình phát triển của nó đến nay, đều là các thủ đoạn lưu manh. Trong thời gian gần 100 năm, nó đã hại chết 80 triệu người Trung Quốc.
Những người tích cực theo Trung Cộng cũng khó thoát khỏi ách vận. Ví dụ: Thời kỳ đầu, nó đã giết Vương Tả, Viên Văn Tài ở núi Tỉnh Cương. Sau này nó lại làm Túc phản (phong trào thanh trừng phản cách mạng). Sau khi đến Diên An, nó giết chết Lưu Chí Đan, Vương Thực Vị. Sau khi đoạt chính quyền, nó giết Lâm Bưu, Hạ Long, Bành Đức Hoài, Lưu Thiếu Kỳ, Lão Xá, Triệu Thụ Lý, Ngô Hàm, Văn Tiệp… Sau khi kết thúc Cách mạng văn hóa, người hùng của Cách mạng văn hóa, cục trưởng công an Bắc Kinh Lưu Truyền Tân “sợ tội tự sát”, nhà đương cục Bắc Kinh lại bắt 17 người điển hình trong hệ thống công an, kiểm sát và tòa án, thẩm vấn nội bộ và bí mật hành quyết họ, 793 cán bộ quân đội bị thẩm vấn nội bộ và đem đến rừng rậm ở Vân Nam bí mật hành quyết, rồi tuyên bố với gia quyến người chết: Chết khi thi hành công vụ.
Bắt đầu từ năm 1999, hệ thống công an Trung Cộng trở thành công cụ của tập đoàn lưu manh chính trị họ Giang bức hại Pháp Luân Công. Hiện nay, các trang mạng của Trung Cộng công khai thông báo hơn 130 trưởng phó cục trưởng công an Trung Cộng bị cách chức và truy tố. Trong số đó có những người như Vương Lập Quân được ca ngợi là “đệ nhất cảnh sát Trung Cộng”, Võ Trường Thuận được ca ngợi là “đệ nhất cảnh sát Thiên Tân”, Nhiếp Tác Khôn được ca ngợi là “đệ nhất cục Yên Đài” v.v…, bọn họ đều trở thành tù nhân của Trung Cộng. Đây chính là chiêu ‘Vắt chanh bỏ vỏ” mà Trung Cộng quen dùng.
Trung Cộng tàn ác vượt xa loại người như Viên Thiệu. Nhân đây xin khuyên những người đang theo Trung Cộng, chớ nên đi vào vết xe đổ của Điền Phong, phải rửa sạch mắt nhìn cho rõ, rồi có sự lựa chọn sáng suốt, mau thoái xuất khỏi Trung Cộng, càng không được nối giáo cho giặc, nếu không đại họa sẽ đổ xuống đầu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/24/377359.html
Đăng ngày 04-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.