Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 7-11-2010]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Dù không được đi học và ở độ tuổi 60, nhưng tôi đã biết đọc và viết sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Rất nhiều bệnh tật của tôi, nghiêm trọng nhất là bệnh tim và xương khớp đều đã biến mất nhờ tu Đại Pháp. Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai!

Phước lành nhờ tu luyện Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Người hàng xóm lớn tuổi của tôi bỏ tu luyện và đưa cho chồng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Chồng tôi sợ bị bức hại nên đã từ chối nhận nó. Tôi biết đó là một cuốn sách quý và nói: “Tôi muốn cuốn sách này! Tôi muốn nó! Cuốn sách này sẽ là của tôi!” Một lần khi tôi đến thăm con gái của một học viên, các học viên khác cũng có mặt ở đó. Tôi đọc sách Đại Pháp cùng với các học viên không biết chữ khác. Thật không may, cuộc đàn áp bắt đầu trước khi tôi có cơ hội biết tất cả các chữ trong cuốn sách.

Cuộc đàn áp đã phá hủy môi trường học Pháp yên bình của chúng tôi, vì vậy tôi đã học ở nhà. Gặp từ nào mà tôi không biết trong sách, tôi sẽ hỏi người thân trong gia đình. Tôi đọc sách hàng ngày và từ việc chỉ đọc được vài từ cho đến một hàng chữ rồi đến một nửa trang; cứ thế theo thời gian, tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Bây giờ tôi đọc hai bài giảng mỗi ngày.

Các khảo nghiệm đến ngay sau đó. Vì con dâu vừa mới sinh nở, nên tôi đã chăm sóc cho cháu. Tôi đun một nồi nước sôi và vô tình làm đổ nước lên đùi của mình. Chồng tôi hỏi “Bà tự làm bỏng da rồi phải không?” Tôi phát ra chính niệm và nói “Tôi ổn, không sao cả.” Hóa ra tôi thực sự ổn, da của tôi thậm chí còn không bị ửng đỏ. Một lần, chồng tôi vốn đi lại khó khăn, bị va đầu vào cửa ra vào và làm vỡ tan chiếc ly trong tay. Tôi ngay lập tức nói: “Sư phụ sẽ bảo hộ cho ông, sẽ không có vấn đề gì cả!” Hóa ra ông ấy thực sự ổn và không hề bị thủy tinh làm đứt tay hoặc chảy máu. Các mảnh thủy tinh vỡ rất sắc nhọn. Tôi còn nhớ lại lần chồng tôi rơi vào hố ga, nhưng ông ấy không bị thương tổn gì. Gia đình tôi đã thực sự được hưởng lợi từ việc tu luyện Đại Pháp của tôi! Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ cho ông ấy, và từ tận đáy lòng tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ! Vượt qua các khảo nghiệm tâm tính

Tôi đã từng có tính khí xấu, nhưng tôi bỏ đã tất cả những thói quen xấu sau khi tu luyện Đại Pháp. Con trai tôi vô tình va vào xe hơi của người hàng xóm nhưng không gây ra bất kỳ thiệt hại nào. Sáng hôm sau, người hàng xóm đến và lớn tiếng chỉ trích chúng tôi. Cứ ba lần mỗi ngày, anh ta làm điều đó, nhưng tôi vẫn im lặng và tự nhủ: “Tôi là một học viên Đại Pháp và tôi phải giữ gìn tâm tính của mình”, vì vậy tôi đã không tranh cãi với họ. Người hàng xóm không thấy tôi phản ứng gì nên đã dừng lại hai ngày sau đó.

Nhưng nghiệp bệnh mới thực sự là một thử thách sinh tử đối với tôi. Vào mùa xuân năm 2005, tôi không thể đứng lên và đôi chân của tôi không thể cử động được. Tôi không thể làm được việc gì. Chồng và con tôi đều sợ hãi. Họ cố ép tôi đến bệnh viện, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Họ đưa em gái tôi đến thuyết phục tôi, nhưng tôi bảo cô ấy: “Tôi ổn thôi, chắc chắn chị sẽ phục hồi!” Cô ấy rời đi. Các học viên nhắc tôi phát chính niệm, phủ nhận sự can nhiễu này và hướng nội tìm thiếu sót của bản thân.

Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những can nhiễu này. Tôi cũng nhờ Sư phụ giúp tôi vượt qua nó. Khổ nạn này kéo dài hai tháng trước khi tôi có thể lại đứng lên được. Tôi giống như một đứa trẻ bắt đầu học cách đi bộ, nhưng sau vài ngày thì dáng đi của tôi đã ổn định.

Khi tôi chuẩn bị băng qua đường ray, tôi đã bị trượt chân và ngã xuống đất một cách bí ẩn. Tôi hét lên từ sâu thẳm trái tim mình “Thưa Sư phụ, con ổn.” Tôi từ từ đứng dậy và tự mình kiểm tra và thậm chí không thấy một vết trầy xước nào. Nước mắt của tôi tuôn rơi. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ cho tôi một lần nữa. Vài tháng sau, chân tôi lại hoàn toàn khỏe lại.

Chính niệm chính hành

Tôi không hề sợ hãi khi cảnh sát đột nhập vào nhà tôi vào đầu năm 2008. Tôi đơn giản đã ngồi đó và duy trì phát chính niệm, bất kể bọn họ đã lục soát mọi thứ tỉ mỉ ra sao. Khi họ bảo tôi đi đến đồn cảnh sát, tôi kiên quyết trả lời “Tôi không đi!” Họ bắt đầu gây áp lực cho gia đình tôi và nói với tôi rằng họ sẽ để tôi yên nếu tôi chỉ cần ký cam kết từ bỏ đức tin của mình. Tôi nói: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện, và tôi sẽ không đi với các anh đâu. Các anh đang nói dối tôi! Tôi sẽ không thể trở về nếu tôi đi với các anh.” Sự bế tắc dai dẳng trong một thời gian dài. Cảnh sát đã đến Văn phòng Đảng ủy làng và nói chuyện với dân làng để “điều tra” tôi. Tất cả mọi người đều hết sức ca ngợi tôi. Cảnh sát đã không thể buộc tội tôi mặc dù đã dùng mọi phương sách, nên họ không còn lựa chọn nào ngoài việc phải rời đi. Tôi đã giúp hầu hết mọi người trong làng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tối hôm đó, khi tôi đang ngủ, tôi nhìn thấy một chất lỏng màu đỏ sẫm chảy từ sân nhà tôi ra đến con đường phía trước nhà; đồng thời tôi nhìn thấy một ông già nói với tôi: “Hãy nhìn xem, đây là tàn dư của ác quỷ mà con đã làm cho chúng tan rã trong khi phát chính niệm”. Sự kiện này lại một lần nữa khẳng định cho tôi thấy sức mạnh to lớn của việc phát chính niệm. Tôi cũng nhận ra tầm quan trọng của việc phát chính niệm khi gặp phải những khổ nạn và thực thi quyền năng thiêng liêng mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để bảo vệ chính mình.

Hai nhân viên cảnh sát đã quay trở lại nhà tôi vào ngày hôm sau. Tôi vẫn từ chối đi với họ. Tôi ngồi xuống và phát chính niệm. Chẳng mấy chốc, có thêm vài cảnh sát nữa đến. Một ý nghĩ chợt xuất hiện, “Hãy để viên cảnh sát tà ác nhất nói Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Quả đúng như vậy, người này đã đứng lên và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Tôi có chết cũng được”. Những người khác nhìn anh này chằm chằm vì sốc và hoài nghi. Lần này, tôi có thể cảm thấy được sức mạnh của chính niệm. Tôi từ chối ký vào bất cứ văn bản nào họ đưa ra, vì vậy họ đã rời đi với tinh thần hoảng loạn.

Vài ngày sau, hai viên cảnh sát kia lại quay trở lại. Tôi nói với họ bằng chính niệm: “Tôi đã làm không tốt và chính tà ác đã lợi dụng điều đó, và đó là lý do tại sao các anh lại đến nhà tôi.” Họ nói “Chúng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.” Khi các quan chức chính quyền quấy rối tôi, tôi vẫn học Pháp hàng ngày. Trong thời gian đó, xe cảnh sát đỗ xe bên ngoài nhà tôi vào ban đêm; các quan chức đợi tôi bước ra khỏi nhà để bắt tôi. Tôi liên tục phát chính niệm. Một ngày, năm chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài nhà tôi. Lúc đó, tôi cảm nhận thấy một chiếc xe cảnh sát đã rơi vào một con mương. Tôi đã nói với gia đình mình. Họ đã đi ra ngoài để kiểm tra, và thực sự đó là những gì đã xảy ra.

Bằng điểm hóa của Sư phụ, tôi đã thay đổi cách vạch trần bức hại. Tôi sẽ đi bộ trên đường phố và các ngõ hẻm vào ban ngày kể từ khi cảnh sát đến vào ban đêm, và tôi sẽ trực tiếp đi phát đĩa DVD và các cuốn tài liệu giới thiệu về Shen Yun cho mọi người, đồng thời yêu cầu họ thoái Đảng. Điều này chứng tỏ chính luôn thắng tà.

Vậy mà cảnh sát đã trở lại một lần nữa vào cuối năm 2008. Tôi mở cửa. Họ ra lệnh cho tôi lấy dấu vân tay trên một tờ giấy trắng. Tôi đã làm điều đó mà không cần suy nghĩ. Đột nhiên tôi nhận ra điều này không đúng “Làm sao tôi có thể nghe theo tà ác như thế chứ?” Tôi từ chối ký vào biên bản. Tôi đã không hoàn toàn vượt qua được khảo nghiệm lần này và cảm thấy thật tồi tệ vì đã làm Sư phụ thất vọng.

Tôi quyết tâm sẽ làm tốt trong thời gian tới. Ngày hôm sau, tôi đến phòng cảnh sát, đồn cảnh sát, ủy ban nhân dân và trại giam để phát chính niệm cự ly gần. Tôi đã làm việc đó ngày này qua ngày khác không ngơi nghỉ.

Sư phụ giảng:

”[Nếu] mỗi đệ tử Đại Pháp đều có thể đối đãi một cách đúng đắn đối với phát chính niệm, lúc bình thường chính niệm rất đầy đủ, thì rất nhanh sẽ có thể giải thể toàn bộ tà linh khắp thế gian. Tất cả đệ tử Đại Pháp đều minh bạch rồi, đều có thể nghiêm chỉnh làm được chính niệm đủ cả mười phần, thì một ngày là giải quyết xong vấn đề. Mỗi cá nhân đều giải thể hết các nhân tố bất hảo trong phạm vi mà mình đảm nhận, vậy toàn thế giới chẳng phải đều biến đổi rồi ư?”(Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên, 2009)

Tôi phát hiện ra sức mạnh của chính niệm thực sự vô cùng to lớn. Khi tôi đứng trước đồn cảnh sát và phát chính niệm. Những chiếc xe cảnh sát không thể khởi động và nổ máy tại chỗ. Một lần khác, tôi đến một trại tạm giam để phát chính niệm. Một viên cảnh sát bước ra. Khi đến gần tôi, người này bỏ chạy và lặp lại như vậy khi anh ta quay lại chỗ tôi, sau đó anh ta đã không dám nhìn tôi.

Chính niệm và chính hành giúp tôi cứu được nhiều người hơn

Tôi nói chuyện với mọi người sau khi phát chính niệm. Mỗi ngày tôi có thể giúp ít nhất 3-5 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Đôi khi tôi có thể giúp đến 60 người thoái Đảng trong một tuần; đôi khi ít hơn, khoảng 40. Tôi có cảm nhận sâu sắc rằng chúng ta sẽ giúp được mọi người thoái Đảng nếu chúng ta có tâm trí thuần khiết và tấm lòng chân thành cứu người. Có những khoảnh khắc đau khổ và cảm động. Có người lắng nghe, có người từ chối; có người ngay lập tức đồng ý, còn có người đe dọa báo cảnh sát. Nhưng trong quá trình tu luyện bản thân, tôi đã loại bỏ được sự sợ hãi. Khi nỗi sợ hãi nổi lên trong tâm trí, tôi sẽ phát chính niệm để loại bỏ nó bởi vì tôi biết Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi sẽ đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Rồi sau đó trái tim tôi trở nên kiên định, và tôi có thể công khai nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và những tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Một lần, khi tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ, một người đàn ông lao đến và nói: “Bà có phải là học viên Pháp Luân Công không? Tôi là cảnh sát đây.” Anh ta rút điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Tôi nói: “Nhân viên cảnh sát cũng là người. Tôi cũng sẽ giúp cả anh nữa.” Anh ta nói “Vậy thì đi thôi.” Một cuộc xung đột đã được giải quyết mà không có bất kỳ rắc rối nào.

Nhiều người đã nghe được sự thật từ tôi, và thỉnh thoảng tôi gặp họ trên đường phố, có người hào hứng nói với tôi rằng mùa màng nhà anh ấy năm nay bội thu và gia đình anh cũng rất khỏe mạnh, bởi vì anh ấy đã chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Tôi gặp một người đàn ông trẻ và anh ấy đã kéo tôi sang một bên đường và nói: “Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi Đoàn thanh niên.” Tôi đã rơi lệ và nghĩ: “Mọi người đang chủ động tìm chân tướng!”

Tôi luôn tìm kiếm các cơ hội để giúp mọi người hiểu rõ sự thật. Khi chồng tôi nhập viện, tôi đã nói chuyện với các bệnh nhân khác và gia đình của họ trong khi chăm sóc chồng mình; hầu như tất cả họ đều đồng ý thoái Đảng. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì tất cả những điều Sư phụ đã an bài cho tôi! Tôi không bao giờ có thể trả nổi ơn đức cứu độ của Ngài. Tôi chỉ biết mình cần phải không ngừng tinh tấn hơn nữa trên con đường tu luyện bản thân!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/7/231755.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/27/121642.html

Đăng ngày 20-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share