Bài của một đồng tu Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[Minh Huệ] Tôi được cái may mắn to lớn tham gia khóa dạy Pháp và Công của Sư phụ khởi đầu ngày 16 tháng Bảy 1993 được tổ chức tại Kỷ Tàng Viện Văn hóa Hiệp hội Điện lực tại thành phố Tề tề Cáp Nhĩ, tĩnh Hắc Long giang. Tôi cũng tham gia khóa dạy của Sư phụ trước đó và hiểu được rằng lý do mà tôi đã tập luyện các khí công khác từ nhiều năm là để chuẩn bị tinh thần cho tôi có thể hiễu và chấp nhận Pháp Luân Đại Pháp và sau đó bắt đầu sự tu luyện của tôi trong Pháp Luân Đại Pháp.

Lúc đầu không có nhiều người tham gia khóa học, nhưng số học viên được gia tăng thêm từng ngày. Tất cả những học viên mà lần lượt đến trong lúc khóa giảng là được kéo đến lớp học do lời truyền miệng. Cả đến ngày thứ năm của khóa học cũng có nhiều học viên mới đến. Sư phụ lúc bấy giờ xem như một thanh niên trẻ khoảng 20 tuổi, nhưng Ông xem vô cùng tự tại, hiền lành và đáng kính. Trong khóa học, tôi ngồi ở hàng đầu. Tôi rất khó học bài tập Công thứ ba (Quán thông lưỡng cực Pháp) vì đôi tay tôi khó điều hành. Khi Sư phụ nhận thấy sự khó khăn của tôi, Ông bước xuống khán đài và để tay Ông trên tay tôi để dạy tôi tập. Tôi nghĩ, Sư phụ là người tốt như vậy!

Khi khóa học chấm dứt, mỗi học viên đều viết một bài tâm đắc thể hội. Tôi biết rằng tôi đã hưởng rất nhiều từ Sư phụ. Ví dụ, hai ngày trước khi khóa học bắt đầu, tôi nhìn thấy một Pháp Luân xoay không ngừng ngay trước mặt tôi ở nhà. Tôi không hiễu ý nghĩa của nó cho đến khi đến thời hỏi và trã lời sau buổi học, Sư phụ giải thích rằng Ông đã phát phóng nhiều Pháp Luân trên đường đến Tề Tề Cáp Nhĩ để giúp cho những người có duyên phận đến dự khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tham gia nhiều loại lớp khí công trong quá khứ mà tôi đã trã rất nhiều tiền học, nhưng tôi không học được gì. Ngược lại, các buổi giảng Pháp và dạy Công của Pháp Luân Đại Pháp là rất rẻ và ai cũng tham gia được, và có được nhiều ngày học. Tôi cảm thấy trong thâm tâm tôi rằng Sư phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ thật sự để dạy chúng tôi Pháp Luân Đại Pháp và không phải để làm tiền. Sau buổi học, tôi thình lình gặp Sư phụ trên hành lang bên ngoài phòng giảng, và tôi đưa ra bài tâm đắc thể hội của tôi cho Sư phụ kính cẩn bằng hai tay.

Thời tiết tại Đông Bắc Trung Quốc vào cuối tháng bảy rất khô khan và nóng bức. Sư phụ không đòi hỏi uống thứ gì cả. Mỗi ngày Sư phụ mang theo chính chai của ông vào lớp, và Ông chỉ mang theo có một cốc nước. Sư phụ tôn kính của con!

Buổi học cuối kết thúc vào khoảng 8:30 tối. Các học viên không muốn rời đi. Họ đi theo sát cạnh Sư phụ suốt con đường ra đến cửa, xin Ông cho chử ký. Bên ngoài trời đang mưa. Sư phụ phải đứng nơi cửa ký tên dưới ngọn đèn đường mờ tối. Vì có quá nhiều học viên xin chữ ký của Sư phụ, các đồng tu Pháp Luân Công đi theo Sư phụ yêu cầu lớn tiếng, “Sư phụ phải lên xe gấp đi đến một nơi khác. Xin mở đường cho Sư phụ đi.” Không ai trong chúng tôi lúc bấy giờ biết rằng một chiếc xe van đang đợi chở Sư phụ đi Bắc Kinh cho khóa giảng kế tiếp khởi đầu ngày 25 tháng Bảy tại Công An giảng đường với hơn 2, 000 học viên. Mỗi lần hồi tưởng lại lúc bấy giờ, tôi không cầm được nước mắt. Tôi vô biên cãm động và biết ơn Sư phụ vì những khó khăn mà Ông phải chịu đựng và vượt qua để dạy cho chúng ta Pháp Luân Đại Pháp.

23-10-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/23/87280.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/10/30/54016.html.

Dịch ngày 31-10-2004, đăng ngày 5-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share