Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-11-2010] Giống như tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, tôi đã gặp rất nhiều khảo nghiệm khi tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Mặc dù bị bắt và sách nhiễu nhiều lần, tôi đã giải thể tà ác bằng chính niệm dưới sự bảo hộ của Sư phụ và hòa mình vào tiến trình Chính Pháp vĩ đại. Đặc biệt là sau khi trở thành một điều phối viên địa phương, tôi đã tăng cường và tinh tấn học Pháp, điều này giúp cho nhận thức về Pháp Lý của tôi được nâng cao. Rất nhanh, tôi đã có thể thoát khỏi suy nghĩ sai lầm về “phản bức bức hại”, dẫn đến là đã thừa nhận cuộc bức hại, và thay vào đó, phủ nhận triệt để bức hại Pháp. Đồng thời, nhận thức về sứ mệnh của một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp của tôi nâng cao dần lên, và bây giờ tôi có thể sống và tu luyện một cách cởi mở và đường đường chính chính.

1. Thành lập các nhóm học Pháp và vững vàng làm tốt ba việc

Tôi đã có một nhận thức sâu sắc rằng học Pháp nhóm là con đường tu luyện mà Sư phụ đã để lại cho chúng ta. Đó là những gì đảm bảo rằng các học viên có thể tiến về phía trước và viên mãn sớm nhất như có thể. Nó không chỉ đơn thuần là nguyên tắc chung, mà là chìa khóa để chúng tôi có thể hình thành một chỉnh thể và thực hiện tốt ba việc. Trước thực trạng nhiều học viên không tham gia học Pháp nhóm và thiếu học viên phối hợp thành một chỉnh thể trong vùng, những điều phối viên khác và tôi bắt đầu khích lệ các đồng tu thành lập nhiều nhóm học Pháp. Lúc đầu khá khó khăn. Ngày qua ngày, tôi đến thăm từng nhóm một và giúp các học viên tìm được các nhóm học Pháp phù hợp. Từ bốn nhóm dần tăng lên thành chín nhóm. Sau một thời gian, tất cả chúng tôi đều đề cao nhận thức về Pháp và các nhóm học Pháp dần dần trưởng thành. Chúng tôi bắt đầu chia sẻ thể ngộ của mình về những điều Sư phụ giảng rằng tất cả mọi người là điều phối viên và hãy giúp các học viên trước đây chưa bước ra cũng làm như vậy. Năm 2009, càng ngày càng có nhiều học viên trong vùng chúng tôi chủ động phối hợp những việc cần phải làm, và nhiều học viên trước đây đã từng tu luyện lại tái tham gia cùng chúng tôi.

Mỗi điều phối viên trong vùng chúng tôi quản một khu vực nhất định và điều đó giúp cho việc phối hợp trở nên dễ dàng hơn. Sau đó, tôi thấy rằng các học viên ở một số nhóm hàng ngày chỉ học Pháp và sau đó thì về nhà ngay. Họ hài lòng với việc chỉ giảng chân tướng cho người thân và bạn bè về Pháp Luân Công. Chúng tôi phát hiện rằng tình trạng này là do không học các bài kinh văn mới của Sư phụ và thiếu minh bạch về sứ mệnh của mình. Vì vậy, chúng tôi đề nghị các đồng tu học thêm những bài kinh văn mới của Sư phụ, sau một thời gian đã có những chuyển biến lớn. Một số học viên lâu năm đã có được thể ngộ mới về mục đích tu luyện thời kỳ Chính Pháp. Những người khác nhận thức ra đại phúc của họ là một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và tầm quan trọng của sứ mệnh của họ để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Do đó, họ đã chủ động xuất tâm làm tốt ba việc, mọi người đã bước ra giảng chân tướng trực diện và phát tài liệu giảng chân tướng.

Hầu hết các học viên cao tuổi có thể học Pháp nửa ngày và ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Công nửa ngày còn lại. Một nhóm các học viên lớn tuổi đã ra ngoài theo nhóm và không ngừng giảng chân tướng trong bốn năm qua. Phần lớn các nhóm học Pháp của chúng tôi có các điểm sản xuất tài liệu và có thể độc lập đăng tên của những người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc trên internet, in tài liệu giảng chân tướng, viết thông điệp lên tiền và làm đĩa DVD. Cho dù đó là phát chính niệm toàn cầu hay trong vùng, hoặc thường xuyên đến hang ổ của tà ác để phát chính niệm và giải cứu các đồng tu, mọi người đều rất tích cực.

2. Hướng nội buông bỏ tự ngã, không ngừng bước ra khỏi quan niệm của người thường

Trong quá trình làm những điều mà một điều phối viên địa phương cần phải làm trong suốt bốn năm qua, tôi đã phát hiện ra bản thân còn nhiều quan niệm và chấp trước của người thường.

Tôi đã thiếu nhẫn, muốn mọi người làm mọi việc một cách nhanh chóng, và coi thường những người chậm chạp hoặc thiếu năng lực. Khi bắt đầu dạy các học viên cách sử dụng máy tính, tôi không thích những học viên không hiểu sau khi học được một thời gian dài. Nhiều lúc, tôi phàn nàn trước mặt họ và khiến họ căng thẳng. Sau đó tôi rất hối hận vì điều này và nhận ra rằng tôi đã đối xử với các học viên và những việc mình làm bằng quan niệm của người thường thay vì sử dụng chính niệm của người tu luyện. Khi nhận ra những thiếu sót của mình, tôi kiên quyết buông bỏ và phản đối nó, không để nó dẫn động. Khi tức giận, tôi đã thanh trừ suy nghĩ của mình và loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng gốc của những quan niệm người thường chính là tình. Cái tình này giống như vị tư và khi phồng lên thì nó trở thành tâm chấp trước chứng thực bản thân.

Sư phụ đã giảng:

Tu luyện lộ bất đồng

Đô tại Đại Pháp trung

Vạn sự vô chấp trước

Cước hạ lộ tự thông

Diễn nghĩa

Con đường tu luyện tuy khác nhau

Nhưng đều trong Đại Pháp

Tất cả sự việc không có chấp trước

Con đường dưới chân sẽ tự thông suốt

(“Vô trở” Hồng Ngâm II)

Sau khi tìm ra nguyên nhân gốc rễ, tôi cố gắng loại bỏ chấp vào bản sự và thường tự nhắc mình thực sự hướng nội trong bất kỳ khổ nạn nào.

Sau đó, tôi có mâu thuẫn với các điều phối viên khác, việc này đã khảo nghiệm chấp trước tự bảo vệ bản thân của tôi. Tại cuộc họp các điều phối viên vào cuối năm 2009, sau khi học kinh văn của Sư phụ “Gửi tới Pháp Hội Châu Âu”, chúng tôi bắt đầu hướng nội và chia sẻ thể ngộ của mình. Học viên A và B có ý kiến ​​khác nhau về một hạng mục mà họ cùng làm. A đã than phiền và bỏ cuộc, để lại toàn bộ hạng mục cho B. Tất cả chúng tôi đều nói rằng hướng nội có thể giải quyết vấn đề, và chân thành hối thúc A tiếp tục công việc của cô. Sau đó, A nói rằng tôi đã đứng về phía B và bày tỏ sự bất bình với tôi. Tôi không thể chịu được. Tôi nhận thấy rằng A đang dựng chuyện, và đột nhiên sự tức giận và tâm tranh đấu của tôi xuất hiện. Tôi bị động tâm đến mức không thể tĩnh lại được. Tà ác đã lợi dụng quan niệm của người thường và phóng đại chấp trước của tôi.

Đúng như Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999]”:

“Khi trong số chư vị có người đang bảo người khác chấp trước, chẳng phải là bởi vì chấp trước của bản thân đang bị xung kích cho nên ngược lại mới nói người khác chấp trước?”

Kết quả là, tà ác đã lợi dụng sơ hở của tôi, và tôi đã xuất hiện các triệu chứng cảm lạnh nghiêm trọng. Các đồng tu tại nhóm học Pháp lo ngại rằng tôi có thể không vượt qua được khảo nghiệm này. Một học viên cao tuổi nói với tôi, “Đừng bị cựu thế lực lừa để gây ra gián cách giữa các học viên.” Hai ngày sau, khi đang trao đổi với một học viên, cô ấy nhận thấy giọng tôi khàn khàn và hỏi có gì bất ổn hay không. Tôi nói với cô ấy rằng mình đã trượt khảo nghiệm về tâm tính với một học viên khác. Ngay lập tức cô ấy nói rằng cô đã biết đó là ai (đề cập đến A). Sau đó, cô ấy nói rằng A đã nói với cô ấy sáu tháng trước rằng tôi bất bình thường và rằng cô ấy là người thiết lập công việc điều phối địa phương, nhưng tôi đã nắm quyền của cô ấy. Tôi bắt đầu hướng nội, “Quyền gì nhỉ? Tôi đã nắm lấy nó như thế nào?” Tôi đã cố gắng hết sức để nhớ lại mọi vấn đề và niệm đầu của mình vào lúc đó. Tôi hướng nội xem liệu mình có chấp vào việc chứng thực bản thân, chấp trước không thể nghe những lời khó nghe hoặc thậm chí là chấp trước vào chấp trước của người khác và oán hận hay không. Qua việc học Pháp và hướng nội, tôi dần buông bỏ những chấp trước của mình. Tôi không còn cảm thấy oán hận hay bị đối xử bất công, và trở nên tĩnh hơn. Tôi đã chính lại bản thân bằng cách hướng nội, nhưng quá trình này phải thật khẩn trương vì thời gian không đợi chúng ta.

Sư phụ đã giảng:

“Mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (“Về hưu rồi mới tu” Tinh tấn yêu chỉ)

Tôi quyết tâm làm tốt ba việc, đề cao bản thân để sau này không còn hối tiếc gì nữa.

Tôi thực sự đánh giá cao những lời nhắc nhở của các đồng tu để việc học Pháp là ưu tiên lên hàng đầu của tôi. Tôi thường dành nửa ngày học Pháp với một trong các nhóm, và kết hợp việc giảng chân tướng vào các hoạt động hàng ngày. Tôi phát tài liệu giảng chân tướng, giảng chân tướng trực diện, viết thư và gọi điện thoại. Có lúc tôi ra ngoài cùng với các học viên khác để giảng chân tướng và phát chính niệm gần hang ổ của tà ác. Tôi nhiệt tình làm những gì mình có thể, và không phân biệt giữa những gì các học viên nên thực hiện và những gì mình nên làm với tư cách là một điều phối viên. Tôi làm bất cứ việc gì cần phải làm, và chú ý không chấp vào việc chỉ làm cho xong.

Chấp trước làm cho xong việc đến từ việc học Pháp không đủ, không lấy Pháp chỉ đạo hành vi của mình, niệm đầu bất hảo, không để những thần niệm chỉ đạo lời nói và hành vi của mình, và hài lòng với việc mình đã làm xong việc. Chấp trước này tạo ra sơ hở cho tà ác lợi dụng. Sư phụ yêu cầu chúng ta phải cứu nhiều người hơn trong thời kỳ Chính Pháp bằng cách sử dụng các phương pháp thông thường trong xã hội hàng ngày. Cứu thêm nhiều người là những gì Sư phụ muốn. Vì vậy, tôi liên tục làm những gì tôi cần phải làm. Trên thực tế, Pháp thân của Sư phụ đang dõi theo mọi việc chúng ta làm, và Sư phụ sẽ điểm hoá cho chúng ta nếu có điều gì không đúng.

Vào cuối năm 2009, số lượng các nhóm học Pháp và các điểm sản xuất tài liệu địa phương tăng lên và tình hình chung đã được cải thiện một chút. Tuy nhiên nửa năm sau, công an bắt giữ mười người, trong đó có hai học viên mới bắt đầu làm công việc phối hợp. Tổn thất rất lớn. Những vùng mà có hai điều phối viên đó đã bị tê liệt. Để rút ra bài học từ khổ nạn này và đề cao cả chỉnh thể, chúng tôi đã chia sẻ về “phân tích sự cố bức hại.” May mắn thay, nhiều học viên coi việc các đồng tu bị bức hại chính là bức hại họ. Niệm đầu tiên là phủ nhận bức hại và tham gia giải cứu các đồng tu. Chúng tôi không đổ lỗi cho các học viên vì những thiếu sót của họ, mà thay vào đó, hướng nội để xem liệu chúng tôi cũng có cùng một vấn đề hay không. Chúng tôi đã chính lại những niệm đầu và hành xử của mình dựa trên Pháp. Chúng tôi coi việc giải cứu các đồng tu như một cơ hội để cứu thêm nhiều người hơn nữa, và cũng là một cách tu luyện tốt bản thân. Do đó, các học viên nghiêm túc tham gia vào việc giải cứu.

Vào thời điểm đó, một sốt bức thư điện tử gửi trong nhóm đã chỉ trích các điều phối viên, và điều này gây dẫn động. Một bức thư điện tử đặc biệt chỉ ra những vấn đề của tôi và rằng tôi không có kinh nghiệm điều phối, nhưng tôi lại tự xưng là người điều phối chính, nắm nhiều quyền lực hơn. Tôi lập tức nhắc nhở bản thân mình hãy bình tĩnh và không rơi vào cuộc tranh luận ai đúng và ai sai. Tôi cảm thấy điều quan trọng hơn là để các học viên tự do bày tỏ quan điểm ​​của họ. Đồng thời, tôi cũng đã ủng hộ các bài viết, miễn là chúng dựa trên Pháp. Thật tốt cho chúng ta đã loại bỏ suy nghĩ coi ai đó như Sư phụ, ngưỡng mộ người nổi tiếng và trông cậy vào điều phối viên. Tôi đã rất cố gắng để ngăn chặn những quan niệm người thường và không để nó tạo nên tác dụng phụ diện. Chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp, và tất cả mọi việc đều được Sư phụ quản. Chúng ta chỉ cần duy trì một niệm đầu thanh tỉnh trong khi làm các việc.

Tôi đã tràn đầy cảm xúc khi viết bài tóm tắt trạng thái tu luyện của mình. Vì còn nhiều nghiệp và thể ngộ kém, tôi đã có nhiều khảo nghiệm hơn những người khác. Tôi liên tục phát hiện ra những quan niệm và chấp trước xấu xa của mình, và phải cố gắng hết sức để buông bỏ chấp trước và có thể tĩnh lại được. Tôi tự tin về tương lai của mình. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự chỉ dẫn và bảo hộ từ bi của Ngài. Con sẽ không làm Sư phụ thất vọng, hoàn thành tu luyện và trở về cùng với Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/4/231931.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/23/121567.html

Đăng ngày 17-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share