Bài viết của một đệ tử Đại Pháp từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-11-2010]

Con kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu!

Tôi 71 tuổi, đắc Pháp vào năm 1994. Hồi 50 tuổi, tôi mắc nhiều bệnh tật, đi lại rất khó khăn dù chỉ vài bước. Bây giờ ở độ tuổi 70, nhưng tôi lại có thể đi bộ hơn 30 km trong khu vực miền núi để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Trải qua bao thăng trầm trên con đường tu luyện suốt hàng chục năm qua, tôi cảm nhận sâu sắc rằng hết thảy đều do Sư phụ làm. Học Pháp là trọng yếu, phát chính niệm là trọng yếu và cứu độ chúng sinh cũng là rất trọng yếu. Đại Pháp là siêu thường. Và Sư phụ chỉ nhìn tâm của chúng ta.

Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài đến Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ. Một học viên đã giúp ghi chép lại theo lời kể của tôi. Mong các đồng tu chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Đại Pháp cứu tôi khỏi bể khổ

Sinh tại khổ nạn trung,

Tranh trát dĩ cầu sinh;

Nhất chiêu đắc Đại Pháp,

Hồi quy bộ biệt đình.

(Đọc “Tật phong kình thảo”)

Diễn nghĩa:

[Cảm tưởng sau khi] đọc “Gió dữ cỏ mạnh”

Sinh ra ở trong [thời] khổ nạn,

Phải cạnh tranh để mà sống;

Một khi đắc Đại Pháp,

Thì chớ có dừng bước [trên con đường] trở về [nhà].

Mỗi lần đọc bài thơ này tôi lại rơi nước mắt. Tôi biết mình phải tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về nhà.

Trước khi đắc Pháp, cuộc đời tôi rất khổ: Chồng tôi bị quy kết là “cánh hữu” và qua đời khi tôi còn rất trẻ, một mình tôi phải gồng gánh nuôi bốn người con khôn lớn. Do làm việc quá sức nên tôi mắc nhiều bệnh tật. Vào ban đêm, tôi phải uống thuốc ngủ để chợp mắt một lúc. Vào ban ngày, tôi phải làm việc từ sáng đến tối mặc dù sức khỏe yếu kém.

Ngày 15 tháng 3 năm 1994 là một ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Ngày hôm đó tôi tham dự một hội giao lưu tâm đắc Pháp Luân Đại Pháp tại một nhà máy. Càng nghe tôi càng thấy thoải mái, toàn thân nhẹ nhõm. Sau đó tôi tiến về phía trước để nghe được rõ ràng hơn, tôi không muốn bỏ lỡ một từ nào. Tôi làm rơi ví tiền mà không hay biết, sau khi hội giao lưu kết thúc tôi mới nhận ra mình đã mất ví. Khi nhìn quanh, tôi ngạc nhiên khi thấy ví của mình còn nằm trên ghế chỗ tôi ngồi lúc đầu. Tôi cảm thấy Pháp này thật đặc biệt, những người ở đây cũng đặc biệt tốt. Trong khi nghe bản thu âm các bài giảng của Sư phụ, tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp.

Mỗi ngày vào lúc 4 giờ sáng, tôi sẽ nghe ai đó gọi mình: “Bà Lý, bà Lý!” để đánh thức tôi dậy luyện công. Vào buổi tối, khi ở với cháu trai, tôi thấy Pháp Luân xoay chuyển trong phòng. Tất cả các bệnh tật của tôi đều hồi phục một cách thần kỳ, và tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi làm việc.

Đột phá khảo nghiệm gia đình đầu tiên

Sau đó, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền của Giang Trạch Dân bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tôi vẫn ra ngoài luyện công trước một ngân hàng. Cảnh sát đã bắt giữ tôi phi pháp. Con trai lớn của tôi đến trại tạm giam và muốn hối lộ các cảnh sát để đưa tôi ra ngoài. Giống như nhiều người Trung Quốc, cháu nghe theo những lời lừa dối đang phát trên tất cả các phương tiện truyền thông, và bảo tôi viết bản cam kết từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Tôi từ chối viết bất cứ điều gì, vì vậy cháu đã tát vào mặt tôi. Tôi bị chuyển đến nhà tù nhưng tôi nghĩ đó không phải là nơi thích hợp để mình ở lại: Nhà tù là nơi dành cho tội phạm, không phải cho các học viên Đại Pháp. Sau đó con gái tôi đến và đưa tôi về nhà.

Sau khi tôi trở về nhà, con trai, con gái, con rể và con dâu đều muốn “chuyển hóa” tôi, nhưng tôi biết đây là khảo nghiệm về tình và không ai có thể lay chuyển tâm tôi. Tôi nói: “Cả đời mẹ sống khổ sở vất vả, sau đó mẹ đắc Pháp. Mẹ chỉ muốn trở thành một người tốt và tu luyện bản thân mình. Mẹ đã làm việc rất vất vả để nuôi các con khôn lớn, mẹ mắc nhiều bệnh vì những công việc vất vả đó. Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực của mẹ và chữa khỏi bệnh cho mẹ. Mẹ không làm gì sai cả.” Vì không thể thuyết phục tôi nên cuối cùng các con tôi đã từ bỏ.

Vào thời điểm đó, chế độ cộng sản vẫn tiếp tục tuyên truyền vu khống Đại Pháp trên truyền hình. Tôi không thể ngồi yên – tôi biết mình phải bảo vệ Sư phụ và Đại Pháp, vì vậy tôi đã viết những biểu ngữ giảng chân tướng như “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp” và “Trả lại thanh danh cho Sư phụ Lý Hồng Chí!” Vào buổi tối, tôi ra ngoài để treo các biểu ngữ đó. Tôi cũng mua vải vàng, viết những thông điệp giảng chân tướng bằng sơn đỏ lên rồi ra ngoài treo chúng. Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng phấn hoặc sơn phun để viết các thông điệp giảng chân tướng trên các bức tường. Cháu trai năm tuổi của tôi đi cùng tôi mỗi tối để viết các thông điệp giảng chân tướng.

Cháu trai của tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” với con trai lớn của tôi. Sau khi con trai tôi về nhà, cháu nắm tóc tôi và đánh tôi. Sau đó tôi bỗng nhiên ngộ ra, lý do tôi đã không đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp là do chấp trước vào tình, tôi nghĩ rằng làm vậy sẽ bảo vệ con cái mình. Nhưng chúng đã nghe những lời dối trá của chính quyền và thậm chí còn dám đánh tôi, mẹ của chúng. Tôi quyết tâm đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi không thể để tà ác tiếp tục làm hại người khác.

Lên Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp và trở về nhà an toàn

Tôi mặc bộ quần áo đẹp nhất, mang theo hai tấm biểu ngữ tự làm có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi”, và lặng lẽ rời nhà. Vào thời điểm đó, các cảnh sát địa phương tuần tra trạm xe buýt và ga xe lửa cùng tất cả các nút giao thông chính để ngăn các học viên lên Bắc Kinh. Tôi nghĩ: “Mình phải lên Bắc Kinh, cho dù có phải đi bộ đến đó!“ Vì vậy, tôi đã đi bộ khoảng gần 4 km và bắt xe buýt đến tỉnh Hà Nam. Tại Ga tàu Hà Nam, tôi đã mua vé lên Bắc Kinh.

Sáng hôm sau tôi xuống tàu. Có rất nhiều người và xe hơi ở Bắc Kinh. Tôi không biết Quảng trường Thiên An Môn ở đâu, nhưng nhờ Sư phụ chỉ dẫn, tôi đi theo dòng người và đến đó an toàn. Đứng trên cầu Kim Thủy, tôi hợp thập với Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, con đến trễ quá!” Nước mắt của tôi chảy dài trên má.

Tôi đã mua một tấm vé và vào Quảng trường Thiên An Môn. Trong đại điện đầu tiên, tôi hơi lo lắng. Nhưng sau đó tôi nhớ ra Sư phụ đang bảo vệ mình, vì vậy tôi lấy các tấm biểu ngữ ra, căng lên, và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo! Trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Sau khi làm xong, tôi nhanh chóng đặt tấm biểu ngữ lên bồn hoa và rời khỏi bằng cửa sau. Khi đến đại điện thứ hai, tôi bình tĩnh lại và mở tấm biểu ngữ thứ hai. Tôi bước qua đại điện thứ ba. Tôi muốn đến cổng thành Thiên An Môn để hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Để đến được cổng Thiên An Môn, tôi phải mua vé giá 15 nhân dân tệ. Tôi miễn cưỡng mua vé và muốn vào trong bằng cách lẩn giữa các du khách. Suy nghĩ này đã bị tà ác lợi dụng. Một cảnh sát giữ tôi và yêu cầu tôi lăng mạ Sư phụ hoặc Đại Pháp, nhưng tôi từ chối. Họ đưa tôi đến đồn cảnh sát và đánh tôi. Tôi không hợp tác với họ và đọc nhẩm Pháp. Sau đó, cảnh sát lục soát và yêu cầu tôi khai tên. Tôi không nói gì cả, mà chỉ lặng lẽ nhẩm Hồng Ngâm. Cuối cùng, cảnh sát đánh tôi rồi để tôi rời đi từ cửa sau.

Chính niệm chính hành, Thần uy triển hiện

Tôi đã lấy lương hưu của mình để mua sơn phun và phấn để viết các thông điệp giảng chân tướng. Một lần, tôi mang theo một số cần câu cá, biểu ngữ và sơn phun, và đi khoảng hơn 3 km về vùng ngoại ô, và treo các biểu ngữ trên đường dây điện dọc đường. Cảnh sát đã dùng đèn pin để truy lùng tôi. Tôi nhanh chóng thu gọn cần câu và trốn trong bụi cây. Tôi xin Sư phụ bảo hộ để họ không tìm được tôi. Mặc dù đèn của cảnh sát chiếu qua mặt tôi nhiều lần nhưng họ không nhìn thấy tôi.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi ra ngoài và tiếp tục treo các thông điệp giảng chân tướng trên đường về nhà. Tôi cũng treo một tấm biểu ngữ màu vàng có dòng chữ đỏ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên dây điện bên ngoài một trường học. Khi chú ý thấy có một chiếc xe cảnh sát cách mình không xa, tôi đã phát chính niệm và nhẩm bài “Phạ Xá?” (Hồng Ngâm II). Tôi cũng xin Sư phụ gia trì cho mình. Tôi hoàn thành các việc như đã dự tính và trở về nhà an toàn.

Dọc con đường đó, những thông điệp chân tướng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Trèo đèo lội suối để cứu người

Tôi thường đi xe buýt cùng các học viên khác đến vùng nông thôn, và đi bộ tới những ngôi làng xa xôi ở đó để tặng Cửu Bình và các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi giảng chân tướng cho dân làng và cố gắng thuyết phục họ rút khỏi các tổ chức cộng sản. Chúng tôi đã viết thông điệp giảng chân tướng và treo biểu ngữ trên các tấm đá, cột điện báo, hoặc các cống dọc đường. Nhiều năm trôi qua, một số thông điệp vẫn còn đó; các du khách chụp ảnh chúng. Đôi khi nhìn thấy một phiến đá phẳng trên đỉnh đồi, tôi sẽ leo lên bằng cách bám vào cành cây bụi cỏ và phun những thông điệp giảng chân tướng lên trên đó để mọi người có thể nhìn thấy từ xa. Đôi lúc, khi đi xuống, tôi bị ngã và lăn xuống dốc. Một lần, khi trời tối, tôi thấy một cột điện báo dọc đường và muốn treo một biểu ngữ lên đó. Có người đột nhiên đến và tôi phải nằm rạp bất động dưới cái mương bên đường, chân nhúng trong nước. Sau khi người đó rời đi, tôi đứng dậy và tiếp tục treo biểu ngữ.

Trong khi đang đi bộ, tôi nói với tất cả những bông hoa và cây cối ven đường rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chúng tôi hiếm khi bị chó đuổi. Một lần chúng tôi bị lạc trong khi phân phát tài liệu giảng chân tướng vào ban đêm, một con chó đã dẫn chúng tôi ra đường lớn.

Một số dân làng đã minh bạch chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản. Một số người nói với chúng tôi rằng họ chưa từng gia nhập Đảng hay bất kỳ tổ chức liên đới nào của nó. Đáng buồn thay, một số đã bị lời vu khống của Đảng đầu độc, không muốn lắng nghe chúng tôi, thả chó của họ ra để cắn chúng tôi, và thậm chí còn đe dọa báo chúng tôi cho cảnh sát. Một lần, ngay khi chúng tôi vừa vào đường nhỏ để lên núi, một chiếc xe cảnh sát rú còi báo động chạy qua đường chính. Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản chúng tôi cứu độ chúng sinh.

Nhất niệm định thần nhân

Tôi thức dậy lúc ba rưỡi mỗi sáng để luyện công. Sau khi phát chính niệm lúc sáu giờ, tôi bắt đầu học Pháp. Tôi học ít nhất hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày.

Có một lần, chúng tôi bị báo cảnh sát trong khi đang treo các thông điệp giảng chân tướng ở vùng nông thôn. Có người đã dùng một chiếc xe công nông đuổi theo chúng tôi. Tôi rất lo lắng và bị chiếc xe đụng phải. Một bên mặt tôi bị thương và chảy rất nhiều máu. Tôi nhận ra mình vẫn có tâm sợ hãi và chính niệm không đủ mạnh. Sau khi tìm ra chấp trước, mặt tôi nhanh chóng ngừng chảy máu. Một lần khác, khi đang tập trung viết các thông điệp giảng rõ chân tướng dọc đường, tôi không để ý thấy có một con mương sâu bên cạnh và chẳng may ngã xuống. Tôi phải nằm trên giường suốt hai ngày. Nhờ nghe Pháp và phát chính niệm, tôi đã sớm hồi phục.

Một lần tôi bị ngã sau khi viết những thông điệp giảng chân tướng trên bức tường của đồn cảnh sát cũ. Trên đường về nhà, tôi liên tục phát chính niệm. Ngày hôm sau, đùi tôi sưng lên và bị thâm đen. Nó sưng đến nỗi khiến tôi mặc quần rất khó khăn. Con gái và con rể tôi rất lo lắng và yêu cầu tôi đến bệnh viện. Tôi nói với họ rằng tôi không cần điều trị y tế và chân sẽ sớm phục hồi. Con rể của tôi nói: “Pháp Luân Công thật kỳ diệu.” Hai ngày sau, vết sưng biến mất. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu tôi nghĩ mình bị gãy xương. Tôi chỉ nghĩ: “Mình ở đây để chứng thực Pháp!”

Khi còn trẻ, tôi gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe. Nhưng rồi tôi đắc Pháp và càng lớn tuổi tôi lại càng khỏe mạnh hơn. Tôi chỉ nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh. Tôi đã trải qua nhiều niềm vui và hạnh phúc, bất chấp mọi khó khăn. Được trợ Sư Chính Pháp, tôi càng sống càng trẻ khỏe và hạnh phúc hơn!

Con xin cảm tạ ân Sư!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/5/231943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/12/121380.html

Đăng ngày 18-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share