Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-9-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lâu năm và tôi đã tu luyện được 20 năm. Gần đây, tôi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của một học viên khác về những đặc điểm của tâm kiêu căng ngạo mạn. Tôi nhận ra rằng mình đã quá kiêu ngạo, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng nó thể hiện trong việc tôi xem thường những người khác. Cuốn sách “Ma quỷ đang thống trị thế giới chúng ta” (How the Specter of Communism Is Ruling Our World) đã đề cập đến tâm kiêu ngạo là một đặc tính của tà ác. Do đó, tôi cảm thấy mình cần thực sự nỗ lực để tu bỏ tâm kiêu ngạo.

Một tháng sau, giữa tôi và một vài bạn đồng tu xảy ra một số mâu thuẫn. Gốc rễ của mâu thuẫn chính là tâm kiêu căng ngạo mạn của tôi. Tôi vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng cách tôi đối đãi với các bạn đồng tu và những người thường khác là giống nhau. Trên thực tế, tính thiếu kiên nhẫn của tôi ngày càng mạnh hơn. Tôi bình tâm lại và nghĩ về điều này.

Nhìn lại 20 năm tu luyện đã qua, tôi nhận ra rằng tâm kiêu căng ngạo mạn đã ẩn giấu sâu trong những quan niệm của tôi, và nó đã điều khiển cách tôi cư xử với những người khác.

Năm 1998, khi mới bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi là một học viên khá trẻ ở địa phương. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại một cách toàn diện vào năm 1999. Chúng tôi tìm cách thành lập một số hạng mục giảng chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đã học được một số kỹ thuật để sản xuất những cuốn tài liệu nhỏ và các tài liệu khác. Tôi cũng chịu trách nhiệm điều phối các hạng mục ở phạm vi nhỏ.

Dưới áp lực của bức hại, một số học viên đã không hành xử đúng. Do đó, tôi bắt đầu xem thường họ. Tôi nghĩ họ không nên phạm sai lầm để lại những hậu quả tiêu cực như vậy. Một số học viên lớn tuổi cũng gặp phải xung đột tâm tính và nghiệp bệnh. Lúc đầu, tôi kiên nhẫn chia sẻ những thể ngộ của mình với họ, nhưng sau đó tôi nghĩ tư tưởng của họ đã bị cứng nhắc theo thời gian.

Thái độ kiêu căng của tôi dần lớn lên, và tôi không hề chú ý tới điều đó. Tôi áp đặt ý kiến của mình lên các học viên đang trong khổ nạn nghiêm trọng và cảm thấy thoải mái khi những lời mình nói chạm đến nỗi đau của họ. Đó là không từ bi. Tôi đã bị ảnh hưởng bởi những quan niệm hậu thiên, nghiệp lực và văn hóa Đảng. Những hành động của tôi thường kích phát nhiều mâu thuẫn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất thanh tỉnh với chủ ý thức mạnh trong khi những người khác không minh bạch điều gì.

Sau đó, một vài học viên trước đây vẫn luôn cho rằng tôi tu luyện tốt bắt đầu phản đối tôi ra mặt, và bàn luận sau lưng tôi. Tôi rất tức giận khi biết chuyện, tôi bắt đầu đổ lỗi cho họ và đào bới các việc trong quá khứ. Tôi cố chấp tìm cho ra ai đúng ai sai.

Một số học viên khác rất buồn và thất vọng về thái độ cưỡng chế đó của tôi. Họ bối rối và cảm thấy bị mắc kẹt giữa những mâu thuẫn. Một vài sự việc như thế này đã xảy ra mấy năm trước đây. Tôi đã không tận dụng những cơ hội này để đề cao tâm tính. Thay vào đó, tôi lại coi những người có mâu thuẫn là ma quỷ đang có ý định gây ra gián cách trong chỉnh thể các học viên.

Năm ngoái, tôi bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Công, nhưng hiệu quả không tốt. Tôi thấy rất khó để đột phá điều này. Tôi cũng gặp một vài khó khăn về mặt thể chất, ví dụ như tôi bị mệt mỏi, tức ngực, đau tay chân và chóng mặt. Tôi thường phải ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục cảm thấy mình tốt hơn những người khác. Ví dụ, tôi nghĩ rằng tôi rất dễ dàng bắt đầu khi muốn làm một việc gì, rằng tôi đã trưởng thành và tôi có thể ngộ tốt, v.v..

Sau khi đọc bài viết “Khiêm tốn là cảnh giới cao thượng của người tu luyện Đại Pháp”, tôi nhận ra rằng trong nhiều năm qua, tôi vẫn thường trốn tránh mâu thuẫn. Thực tế, tu luyện sao có thể không phạm sai lầm? Điều gì khiến tôi cảm thấy phẫn nộ? Cảm xúc của tôi và cách tôi thể hiện bản thân không thể giải quyết bất kỳ điều gì, mà ngược lại chỉ có làm tổn hại người khác. Tôi nên đối đãi với các học viên đã khuất phục trước áp lực của ĐCSTQ chiểu theo Pháp, chứ không phải theo các quan niệm của mình. Tôi nên hướng nội trong những mâu thuẫn, điềm tĩnh và tu bản thân tốt hơn.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện nhân

Tự trảo quá

Các chủng nhân tâm khứ đích đa

Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc

Đối đích thị tha

Thác đích thị ngã

Tranh thậm ma.”

(Thùy thị thùy phiHồng Ngâm III)

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)

“Người tu luyện

Tự tìm lỗi

Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều

Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại

Cái đúng là họ

Cái sai là mình

Còn tranh gì nữa”

Hôm nay, tôi phơi bày chấp trước của mình và hi vọng có thể tận diệt tâm kiêu ngạo. Tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi tới các học viên mà tôi đã từng làm tổn thương.

Trên đây là chút thể ngộ nông cạn của tôi trong tu luyện, có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/21/374123.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/22/172953.html

Đăng ngày 08-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share