Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2018] Hôm qua, một đồng tu đã đến nhà tôi để trao đổi một số vấn đề. Tuy nhiên, nói chuyện được một lúc thì chúng tôi không thể tiếp tục được nữa, và đồng tu đã ra về với sắc mặt không vui. Thật đáng buồn, đây không phải là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra với tôi.

Sau khi anh ấy ra về, đủ loại suy nghĩ tiêu cực đã hiện lên trong đầu tôi: Anh ta đã ở đâu khi mình gặp khổ nạn? Anh ta chẳng những không giúp gì cho mình, mà mỗi khi mình đề nghị điều gì đó, anh ta đều gạt đi. Anh ta không bao giờ chân chính làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu, lúc nào cũng chỉ biết nói miệng mà thôi.

Những suy nghĩ này can nhiễu tôi đến nỗi tôi không thể tĩnh lại được khi đả tọa luyện công.

Trước đây, tôi và đồng tu ấy cũng đã từng gặp phải tình huống như thế này. Lúc ấy, tôi cảm thấy không thể nào nói chuyện được với anh ấy. Tôi cho rằng điều đó đơn giản chỉ là một loại can nhiễu và khiến tôi cảm thấy khó chịu. Lần này, tôi hy vọng sẽ giải quyết được vấn đề trong quá khứ, thế nhưng kết quả còn khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi thực sự không muốn gặp lại anh ấy nữa và hy vọng anh ấy sẽ không đến nhà tôi nữa.

Sư phụ giảng:

“Nếu không có mâu thuẫn nảy sinh, không tạo ra cơ hội đề cao tâm tính cho chư vị, thì chư vị không lên được. Chư vị tốt tôi cũng tốt, hỏi tu luyện làm sao?” (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đang cảm thấy rất khó chịu với đồng tu, thì đúng lúc vợ tôi về nhà với vẻ mặt giận dữ – cô ấy cũng vừa gặp chuyện không vui. Tôi nghĩ, sao lại trùng hợp như vậy, đây chắc hẳn không phải chuyện ngẫu nhiên, có lẽ tôi nên hướng nội để tìm ra vấn đề của bản thân.

Khi bình tĩnh trở lại, tôi đã phát hiện ra rất nhiều tư chấp trước của bản thân: tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm tật đố, và coi thường người khác. Tôi muốn phơi bày hết thảy chúng ra và thanh trừ chúng.

Khi hướng nội, tôi cũng ngộ ra rằng đồng tu ấy đến không phải để “can nhiễu” tôi mà là để giúp tôi đề cao. Mặc dù hàng ngày tôi đều học Pháp và luyện công, nhưng cách cư xử của tôi thật không giống với một người tu luyện.

Tôi đã cố gắng hướng nội, nhưng không thực sự tìm ra vấn đề của bản thân. Mỗi khi mâu thuẫn phát sinh, tôi đã không thể dựa trên Pháp mà tự đo lường bản thân, mà thường bị mắc kẹt trong mâu thuẫn, thậm chí còn hướng ngoại hoặc hoàn toàn trốn tránh.

Vì vậy, Sư phụ rất lo lắng cho tôi và đã an bài đồng tu đến để nhắc nhở tôi. Thế nhưng ngộ tính của tôi kém đến mức phải trải qua nhiều lần khảo nghiệm, tôi mới tìm ra vấn đề của bản thân. Con xin tạ ơn Sư phụ. Xin cảm ơn đồng tu.

Sư phụ giảng:

“Còn tu luyện chân chính phải tu cái tâm ấy; chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì tâm chư vị mới có thể đạt được vô vi thanh tịnh; chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì mới đồng hoá với đặc tính vũ trụ chúng ta; vứt bỏ các chủng dục vọng, tâm chấp trước và những thứ bất hảo của con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Hôm nay, tôi đã có nhận thức mới về đoạn Pháp này của Sư phụ. Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn đồng tu. Trên đây là những chia sẻ tại tầng thứ của tôi, có gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/10/375533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/23/172972.html

Đăng ngày 03-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share