Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 19-11-2010] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào, các bạn học viên!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 15 năm. Bây giờ tôi muốn hồi báo với Sư phụ những trải nghiệm trong 10 ngày tại trại tạm giam hồi đầu năm. Tôi hy vọng các học viên sẽ chỉ ra những gì còn thiếu sót.

1. Bị bắt

Tôi đã bị bắt hơn 10 lần kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, gần đây nhất là vào tháng 4 năm 2010. Một kẻ xấu đã lừa con trai tôi gọi một xe cứu thương khẩn cấp đưa tôi đến bệnh viện nơi mà sau này tôi bị bắt đưa đến một trại tạm giam.

Ở đó, công an yêu cầu tôi mặc đồng phục nhà tù. Tôi từ chối. Họ lột quần áo của tôi và chỉ để lại cho tôi một chiếc áo len mỏng giữa cái lạnh của mùa đông. Tất cả công an và các tù nhân đều mặc áo khoác mùa đông. Tôi phản đối, “Các vị không có tình người, lăng mạ một phụ nữ 60 tuổi ở trước mặt tất cả các tội phạm hình sự.” Tôi chịu không nổi việc bị vũ nhục; mắt tôi ngấn lệ. Nhưng đột nhiên tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ,

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (“Thế nào là nhẫn”, Tinh tấn yếu chỉ)

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch. Nhẫn của đệ tử Đại Pháp là cao thượng, là biểu hiện của sinh mệnh vĩ đại bất động như kim cương kiên chắc không thể phá, là khoan dung để duy trì chân lý, là từ bi và cứu vãn đối với những sinh mệnh vẫn còn nhân tính vẫn còn chính niệm.” (“Nhẫn vô khả nhẫn”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi bình tĩnh lại. Một cảm giác nhẫn mà duy trì chân lý và từ bi để cứu những người này đã tràn ngập trong tâm. Tôi không còn cảm thấy hận thù hay bất bình nữa. Tôi không cảm thấy khổ chút nào.

Nếu tôi không chiểu theo Pháp của Sư phụ và nhẫn chịu trước sự khổ tâm đó, tôi đã không thể cứu những người này.

2. Ai là người có tiếng nói quyết định trong khổ nạn?

“Bây giờ mình đang bị giam,” tôi nghĩ, “mình cũng có thể tu luyện tinh tấn và làm điều chân chính.”

Khi đội trưởng bảo tôi chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn, tôi nói, “Không, tôi vô tội. Tại sao cô cần điều tra tôi?” Cô ta nói, “Nếu bà từ chối, chúng tôi có thể kết án bà tám đến mười năm tù.” Tôi nói, “Cô không có vai trò quyết định.” Cô ta bỏ đi mà không nói một lời nào. Một giờ sau, một điều tra viên tươi cười đến “Chúng ta hãy đi xuống cầu thang.” “Anh có định thẩm vấn tôi không?” Tôi hỏi. “Không, tôi chỉ muốn trò chuyện với chị.” Tôi đi theo anh ta xuống tầng dưới. Trong cuộc trò chuyện, tôi đã nói với anh ta về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Anh ta ghi chép lại. Cuối cùng anh ta nói, “Tôi sẽ không thẩm vấn chị nữa. Tôi không phải là đảng viên, và tôi không tin những gì Đảng nói. Tôi đang làm việc này để kiếm sống, vì vậy tôi giả vờ làm công việc của mình.”

Ngày hôm sau, nhiều lính canh của trại tạm giam yêu cầu đo huyết áp và kiểm tra cholesterol của tôi. Tôi đã không đồng ý. Họ nói, “Chị phải đo, xem huyết áp của chị thế nào.” Trước kia, huyết áp của tôi khoảng 180 đến 200. Họ gọi một bác sĩ trong nhà tù, nhưng tôi vẫn kháng cự lại.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng,

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (“Chính niệm của đệ tử Đại pháp có uy lực,” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Bác sĩ nhà tù nói, “Chị nên luyện công của Pháp Luân Công để hạ huyết áp.” Tôi nói, “Tôi phải về nhà để luyện công.” Vị đội trưởng nói, “Chị phải uống thuốc, vì huyết áp của chị quá cao.” Sau khi họ nhét thuốc vào miệng tôi, tôi đã phun nó ra.

3. Cứu tù nhân bằng chính niệm

Tôi biết mình phải tạo ấn tượng tốt nếu muốn cứu các tù nhân. Tôi giảng chân tướng và hồng dương Đại Pháp. Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ những can nhiễu của tà ác trong trại giam. Tù nhân đứng đầu là một người thô lỗ, mù chữ. Tù nhân thứ 2 là tội phạm tài chính và có học vấn. Tù nhân thứ 3 là một người có nghĩa khí. Tù nhân thứ 2 tín Phật, vì vậy tôi đã đề nghị cô ấy ngừng hỗ trợ cảnh sát tà ác. Tôi cũng nói với cô ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Quê của tù nhân thứ 3 ở gần nhà tôi. Tôi nói với cô ấy, “Cô có nghe nói về ‘Ngôi làng có cậu con trai hiếu thảo’ và “Ngôi làng mọc tim” ở vùng chúng ta chưa?” “Chưa.” “Để tôi kể cho cô nghe câu chuyện đó”

Tôi nói to để mọi người có thể nghe được câu chuyện: Ngày xửa ngày xưa, một người mẹ và con trai đã dừng lại ở một nơi. Người mẹ lên cơn đau tim dữ dội và không thể đi được nữa. Người con trai đã cắt trái tim của mình ra để cứu mẹ, bởi vì anh ta tin rằng tim mình có thể chữa khỏi bệnh tim cho mẹ. Người mẹ ăn tim của con trai và hồi phục sức khỏe. Sau khi bà đến một ngôi làng khác gần đó, tim con trai bà mọc trở lại trong lồng ngực. Mọi người sau đó đặt tên cho ngôi làng đầu tiên là ‘Ngôi làng có cậu con trai hiếu thảo’ và ngôi làng còn lại là “Ngôi làng mọc tim”.

Tù nhân số 3 rất xúc động, “Chị ơi, tôi sẽ không bao giờ đánh người nữa.” Những người khác cũng cảm động sâu sắc.

Tôi tiếp tục, “Các học viên Pháp Luân Công tu luyện chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, mặc dù bị Đảng Cộng sản bức hại tàn bạo, tâm những người này vẫn như kim cương bất động. Họ là những người tốt nhất trong xã hội. Nhiều dự ngôn trong lịch sử đều nói rằng thời nay sẽ có đại kiếp nạn, và rằng trên thế gian có người hành đại Thiện.Trong tương lai, nếu có điều gì xảy ra, mọi người nên nhẩm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’” Một số người gật đầu. Tôi biết rằng tâm họ đã minh bạch.

Một tù nhân làm con dấu giả đã kể cho tôi nghe câu chuyện của cô ấy. Cô đã từng khắc một con dấu có chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho một học viên. Tôi tiếp tục nói với cô ấy nhiều hơn về Đại Pháp và khích lệ cô ấy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bất cứ khi nào có thể. Cuối cùng cô đã có thể ra tù và lại được tự do.

Một con nghiện ma túy bị bắt giam trong vài ngày. Một ngày nọ, cô ta lên cơn nghiện. Cô ta nói, “Tôi cảm thấy như hàng ngàn con kiến ​​đang gặm xương của tôi.” Tôi nói với cô ấy, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Ngay lập tức cô ta đề nghị, “Chị hãy làm ơn dạy tôi đi.” Tôi nói với cô ấy đây không phải là nơi thích hợp để học công và đề nghị cô ta nhẩm đi nhẩm lại, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ba giờ sau, cô ta lao vào nhà vệ sinh và nôn mửa. Cô ta có chút lo lắng. Tôi nói, “Đừng lo, tôi biết cô đã chân thành nhẩm những từ đó. Cô có thể bị tiêu chảy ngay đấy.” Ngày thứ hai cô ấy thực sự bị tiêu chảy. Sau đó cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã không ăn trong nhiều ngày. Tôi nói với cô ta rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho cô. Cô ấy nói, “Thật tuyệt vời. Sau khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.”

Sư phụ đã giảng cho chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:

“Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có tác dụng như vậy. Do đó trong Phật giáo quá khứ có câu rằng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”, chính là ý nghĩa này.”

4. Đánh thức lương tri

Sau khi giảng chân tướng cho mọi người xung quanh, tôi bắt đầu tuyệt thực lần thứ hai và không cảm thấy đói sau ba ngày. Cảnh sát đã cố ép tôi vào bệnh viện để truyền nước. Tôi từ chối và ngồi đó trong tư thế song bàn. Một tù nhân nam hỏi tôi về Cửu Bình. Tôi chia sẻ nhận định của tôi với anh ấy và đọc to bài thơ của Sư phụ “Hồng triều lạc” cho anh nghe.

Một công an thấy tôi đang ngồi song bàn và công khai trò chuyện với những người khác. Anh ta nói, “Chị nên rời khỏi nơi này.” “Anh có đồng ý rằng tôi nên rời đi không?” Tôi hỏi. “Không không không.” Anh ta không nói nên lời. Một bác sỹ và công an lên kế hoạch trói tôi vào giường và tiêm thuốc. Tôi hô to phản đối, “Không đời nào! Cô không thể làm thế với tôi.” Tất cả họ đều im bặt và đưa tôi trở lại phòng giam. Một viên công an nói, “Bà có thể ăn một ít thức ăn hay uống thuốc không?” “Không! Tôi đang tuyệt thực. Tôi yêu cầu được phóng thích vô điều kiện.” “Được rồi, tôi sẽ nói với lãnh đạo về yêu cầu của bà.”

Ngày hôm sau ông Vũ, Giám đốc trại tạm giam đến nói chuyện với tôi: “Tôi biết tình hình của bà. Tại sao bà phải làm như vậy? Bà không sợ chết sao?” Tôi nói, “Ông đã gặp rất nhiều học viên và nên biết rằng tất cả chúng tôi là những người tốt. Nhưng nhiều học viên trẻ đã trở thành nạn nhân của việc mổ cắp nội tạng, và nhiều người bị đánh đến chết. Tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không sợ chết. Sư phụ của tôi là người tốt nhất trên thế gian. Tôi là đệ tử của Ngài. Thậm chí nếu tôi chết vì bảo vệ tín tâm của mình, tôi cũng chẳng hối tiếc.” Anh ta nói, “Nhưng chúng tôi không thể chịu trách nhiệm. Bà không thể chết ở đây, bà nên khỏe mạnh ra khỏi đây.” “Vậy ông nên để tôi đi.” Ông ta nói, “Cho tôi xin thêm một tuần nữa. Trong thời gian này, bà có thể tiếp tục tuyệt thực, nhưng bà nên uống nước.” Tôi nói, “Một tuần là quá dài. Tôi sẽ không uống một giọt nước.” Ông ta đặt một chai nước trước mặt tôi,” Đã bốn ngày rồi (bà chưa uống), bà có thể uống một chút khi những người khác không có ở đây” Tôi cười, “Cảm ơn lòng tốt của ông. Tôi là một người chân tu, làm sao tôi có thể lén lút uống nước đây?” Ngày hôm sau họ thả tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/19/232480.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/4/121776.html

Đăng ngày 22-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share