Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 11-11-2010] Tôi là một học viên 69 tuổi đã đắc Đại Pháp vào tháng 9 năm 1994. Thời gian đầu, tôi chưa có nhận thức sâu sắc về Pháp. Trong khi nhiều học viên quanh tôi trải qua những thay đổi đáng kể về sức khỏe hay nhiều thứ khác thì bản thân tôi lại không có cải biến gì nhiều. Tôi đã nghĩ mình có tư chất kém hơn họ và có lẽ không thể tu thành. Nhưng tôi nhận thấy môn tu luyện này rất tuyệt vời, cho dù có thể tôi không tu thành được. Vậy nên, tôi cần giúp đỡ những người khác viên mãn trong tu luyện. Nhiều học viên trong khu vực tôi không biết chữ, hoặc không được học hành nhiều. Tôi buộc mình phải chăm chỉ học Pháp để giúp đỡ họ. Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và nỗ lực hết sức để tạo ra một môi trường tốt cho các học viên học Pháp. Kết quả là, tất cả chúng tôi đều tiến bộ rất nhanh.
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu bức hại Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, hầu hết các học viên trong khu vực chúng tôi đều bày tỏ sự phản đối rõ ràng. Hơn một nửa trong số họ đã đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp và giảng chân tướng cho mọi người. Mặc dù một số học viên bị giam giữ ở những nơi khác nhau nhưng lòng kiên tín của họ đối với Đại Pháp không bao giờ dao động. Trong thời gian đó, tôi đã gặp các học viên từ nhiều thành phố và vùng nông thôn khác nhau. Một số người có thể chưa có nhận thức sâu sắc về Pháp, nhưng niềm tin của họ đối với Đại Pháp là vô cùng thuần khiết. Dù có nguy hiểm thế nào, họ vẫn tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp.
Một năm sau, tôi cùng một số học viên phải rời nhà để tránh bị bức hại. Chúng tôi thiết lập một địa điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Do không biết nhiều về công nghệ, nên tôi đảm nhận việc mua đồ và nấu nướng. Đôi khi tôi giúp chăm sóc con cái của các học viên trẻ. Tôi rất vui vì giúp được các học viên để họ có thêm thời gian học Pháp.
Một số ít học viên đã thuận theo tà ác sau khi bị bức hại; những người khác thì gặp vấn đề về sức khỏe trong thời gian dài. Tôi thấy rằng các học viên bị bức hại có sơ hở trong tu luyện nên tà ác mới dùi vào. Những học viên này đã không nhìn nhận mọi việc dựa trên cơ điểm của Pháp và để cho cựu thế lực lợi dụng.
Sư phụ giảng:
“Lâu nay những chúng sinh trong Đại Pháp, đặc biệt là đệ tử vẫn một mực tồn tại một loại hiểu sai ở các tầng thứ khác nhau đối với Pháp về phương diện đề cao tâm tính. Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (“Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ các học viên. Tôi không sợ bị cản trở bởi những người đã xa rời Đại Pháp. Đây là kết quả của việc nắm vững các Pháp lý và kiên trì học thuộc Pháp. Tôi không có chút lo lắng gì về điều này. Tôi chỉ nghĩ đến việc cứu những học viên đó. Chúng ta nên giúp đỡ những học viên còn chưa hiểu rõ về cuộc bức hại, với lòng từ bi lớn nhất của chúng ta.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình tu luyện tốt hơn những người khác. Tôi chỉ muốn giúp đỡ họ. Ví như, có một học viên vẫn trong tình trạng sức khỏe kém sau khi bị bức hại và được trả tự do hai năm trước. Tôi cùng một học viên khác đã đến thăm cô ấy. Lúc đó, cô ấy đang nằm trên giường, mặt mũi nhợt nhạt và đôi mắt đờ đẫn. Chồng cô ấy đang chăm sóc cho cô. Tôi nhanh chóng nhận ra vấn đề của người học viên này, nhưng không thẳng thắn chỉ ra. Thay vào đó, tôi kiên nhẫn đưa ra gợi ý để cô ấy có thể tự mình nhìn nhận ra vấn đề. Lúc đầu, cô ấy vẫn nằm yên trên giường. Nhưng sau đó thì khuôn mặt cô ấy trở nên hồng hào, và bắt đầu nói chuyện với chúng tôi. Cuối cùng, cô ấy cũng nhận ra chấp trước căn bản của mình trong nhiều năm qua. Chúng tôi đã nói chuyện dựa trên Pháp cho đến tận nửa đêm. Đến khi đồng hồ điểm 3 giờ 40’ sáng, chúng tôi đã cùng nhau luyện công. Mặc dù, cô ấy không luyện công nhiều năm qua, nhưng hôm đó cô ấy đã tập đủ năm bài công pháp và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng cùng chúng tôi. Minh chứng này đã thể hiện huyền năng của Đại Pháp.
Các học viên bị can nhiễu bởi những khổ nạn trong thời gian dài, nên đã không học Pháp đủ. Những người khác thì không chú ý đến việc học Pháp. Chúng tôi nhận ra rằng việc học Pháp chung với các học viên đang chịu khổ nạn là một cách tốt để giúp họ tiến bộ.
Mỗi tuần, tôi học Pháp chung với hai đến bốn nhóm học viên mà mỗi nhóm có từ hai đến ba người tham gia. Một học viên lớn tuổi đã không học Pháp chung với bất cứ ai trong gần ba năm. Chúng tôi đã dành một ngày học Pháp với bà ấy và phát chính niệm cùng nhau. Người học viên này đã có nhiều thay đổi tích cực và tiến bộ nhanh chóng. Giờ đây, bà ấy đã theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi thực sự cảm thấy vui mừng cho bà ấy.
Những việc làm được dù lớn hay nhỏ, thì tôi cũng đang góp phần giúp các học viên khác tiến bộ. Sau khi đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010”, tôi nhận ra rằng những việc làm đó là đang giúp Sư phụ Chính Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/11/232315.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/27/121643.html
Đăng ngày 11-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.