Bài viết của Hồng Chân, học viên Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2010] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1995. Trong suốt 15 năm tu luyện, tôi có lúc tinh tấn và cũng có lúc buông lơi. Trong 11 năm của cuộc bức hại, dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôi đã có thể vượt qua được, cho dù là đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp hay bị bức hại ở trong tù. Tôi phát tài liệu giảng chân tướng trên toàn thành phố, gửi thư giảng chân tướng, và giảng chân tướng trực diện với mọi người về Pháp Luân Công và về cuộc đàn áp. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, con đường tôi bước đi càng ngày càng rộng mở, việc tôi làm càng ngày càng quang minh. Dưới đây tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu về việc tôi đã giảng chân tướng cho luật sư như thế nào.

1. Tu khứ tâm sợ hãi và quan niệm người thường để giảng chân tướng cho luật sư

Thành phố chúng tôi có vài Công ty Luật, một vài Công ty thì có giấy phép còn một số khác thì không. Những Công ty mà không có giấy phép là của những quan chức trong Ngành Công an, kiểm sát hoặc tư pháp đã về hưu. Một vài người trong số họ trước đây đã từng làm việc cho Phòng 610. Qua những mối quan hệ khác nhau, họ đã mở Công ty Luật và trở thành luật sư. Thông qua những mạng lưới phức tạp đan xen, những người này chỉ truy cầu lợi mà không màng gì đến công lý; họ có thể rất tà ác. Tôi biết có một chỉ thị từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rằng họ không được phép biện hộ cho các học viên Pháp Luân Công. Người Hoa ở Trung Quốc bấy lâu đã bị tà Đảng thao túng và phát triển một ý thức tuân lệnh mù quáng nhất. Tôi đã có một sự đột phá và vượt qua được tâm sợ hãi và quan niệm người thường trong quá trình giải cứu một đồng tu.

Đầu tháng 10 năm 2009 tôi được tin một đồng tu đã bị bắt. Chúng tôi không biết việc đó đã xảy ra như thế nào, điều này khiến việc giải cứu anh ấy khó khăn hơn. Hai tháng sau, chúng tôi được tin anh ấy đã bị kết án, nhưng gia đình anh ấy đã không nhận được một thông báo nào cả. Khi chúng tôi làm đơn kiến nghị gửi đến Văn phòng An ninh công cộng và tòa án thì câu trả lời luôn là “Chúng tôi không biết gì về việc này.” Không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi quyết định cùng gia đình khởi kiện. Nhưng làm thế nào mà chúng tôi có thể tìm được một luật sư sẵn sàng nhận vụ kiện này đây? Chúng tôi gặp phải trở ngại. Sau đó tôi nhớ rằng các đồng tu là một gia đình, và nếu chúng tôi không giúp họ thì ai sẽ giúp đây?

Sư phụ giảng:

“việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002).

Những lời giảng của Sư phụ đã làm tôi quyết tâm hơn, nhưng tôi vẫn còn tâm sợ hãi và quan niệm người thường. Tôi nên làm gì đây?

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu” – Tinh Tấn Yếu Chỉ II).

Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm lâu hơn và thường xuyên hơn. Tôi liên tục nhẩm đi nhẩm lại các bài giảng của Sư phụ “Trong Chính Pháp phải chính niệm, không được có tâm con người” và “Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân.” Tôi nghĩ rằng các luật sư cần được cứu và chúng ta phải có tâm từ bi với họ. Hơn thế nữa, khi các luật sư được cứu và có ý thức về công lý, họ có thể đóng góp cho Đại Pháp. Điều này không chỉ cứu họ mà còn phủ định lại mệnh lệnh phi pháp của ĐCSTQ không cho phép các học viên Pháp Luân Công được bào chữa. Khi tôi trở nên minh bạch về các Pháp lý và nhận thức của tôi đề cao, chính niệm của tôi cũng mạnh hơn. Tôi tự nhủ: “Tạ ơn Sư phụ. Giờ đây con hiểu rồi.” Tôi đến gặp bà Trương, một học viên trong nhóm học Pháp của tôi. Tôi chia sẻ với bà về Pháp lý và thể ngộ của mình. “Nếu chị đồng ý, chúng ta có thể cùng đi. Nếu không, em sẽ đi một mình.” Bà ấy nói: “Được, chúng ta cùng đi.” Chúng tôi phát chính niệm trên đường đến các công ty luật. Trong ba ngày sau đó, sáu, bảy học viên đã tham gia cùng chúng tôi, và chúng tôi đã đến tất cả các công ty luật của thành phố.

2. Kiên định khi đối diện với hoàn cảnh khó khăn

Các luật sư hành xử khác nhau khi chúng tôi giảng chân tướng cho họ. Một vài thì đuổi chúng tôi ra mà không để cho chúng tôi nói khi họ nghe thấy đây là một vụ kiện liên quan đến Pháp Luân Công. Khi chúng tôi bắt đầu nói thì hai hoặc ba người sẽ đứng lên đuổi chúng tôi và nói: “Chúng tôi không báo bắt các vị là quá nhân từ rồi. Sao các vị lại dám vào đây?” Đối mặt với tình huống đó, chúng tôi không hề giận giữ, mất bình tĩnh hay tranh biện. Việc giảng chân tướng của chúng tôi trong suốt những năm này đã tạo dựng một nền tảng tốt. Chúng tôi chỉ cảm thấy buồn và nghĩ rằng: “Họ sẽ ra sao trong tương lai đây?”

Khi một vài người biết chúng tôi đang cố gắng đệ đơn kiện, họ đã nói rằng: “Những lãnh đạo cấp cao hơn đã gửi thông báo không cho phép chúng tôi nhận vụ kiện của các vị. Các vị đang lãng phí thời gian tìm người nhận vụ này. Không ai sẽ nhận vụ kiện này đâu.” Chúng tôi hỏi: “Liệu chúng tôi có thể xem tờ thông báo đó được không?” Họ nói thật rằng các thông báo kiểu đó không bao giờ dưới dạng văn bản. Chúng tôi nói: “Vậy chẳng phải điều này có nghĩa là lệnh đó có vấn đề hay sao?” Sau đó chúng tôi nói với họ về việc ĐCSTQ đã phỉ báng và tạo dựng những cáo buộc chống lại Pháp Luân Công như thế nào. Chúng tôi nói về vụ dàn dựng tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn và cuộc đàn áp tà ác. Một người trong số họ đã đáp lại, nói rằng ở những triều đại khác trong lịch sử thì luật pháp cũng bị lạm dụng đó thôi. Bây giờ ĐCSTQ nắm quyền và họ sẽ không gây sự với ĐCSTQ. Bà ấy đã lấy đó làm lý do và bảo chúng tôi rời đi. Nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ, cuối cùng, họ đã nghe một phần chân tướng. Chúng tôi đã đặt một nền tảng để họ được cứu độ.

Một vài người thì thờ ơ và đơn giản là lờ chúng tôi đi hoặc bảo chúng tôi ra về. Mặc dù họ bảo chúng tôi ra về, nhưng chúng tôi vẫn nhắc họ hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và cố gắng hiểu Pháp Luân Công. Một người muốn nghe những điều chúng tôi nói, nhưng đồng nghiệp của ông ấy đã không muốn ông ấy nghe. Họ nói với ông ấy: “Ngày mai anh phải đi công tác đấy. Nhanh lên và về nhà sửa soạn đi.” Sau đó ông ấy nói với chúng tôi rằng ông ấy có một buổi họp và không muốn bị đình trệ.

Khi bước ra khỏi cửa, trong tâm chúng tôi rất lo lắng. Chắc hẳn chúng tôi đã không tu luyện tốt, và rằng điều này khiến mọi người không tiếp nhận chân tướng. Tâm tôi nói với ông ấy: “Đừng để định kiến ảnh hưởng đến tương lai của ông.” Tôi chân thành chúc ông ấy hiểu được tình huống này. Tôi cũng yêu cầu bản thân lần sau cần làm tốt hơn để đảm bảo sẽ mang lại một thế giới tốt đẹp hơn cho những người này.

Bất chấp thái độ ngạo mạn và những lời mỉa mai của họ, chúng tôi tín Sư tín Pháp, và quyết tâm đi đến cùng, vì thế chúng tôi không mất kiên nhẫn hay nản chí. Dù trời lạnh thế nào hay tuyết rơi dày ra sao, chúng tôi ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ và, với tâm từ bi, chúng tôi vẫn tiếp tục. Khi gặp khó nạn, chúng tôi học hỏi lẫn nhau để tìm ra những thiếu sót của chính mình. Khi đạt được kết quả tốt, chúng tôi nhắc nhở nhau là không nên có tâm hiển thị.

Cuối cùng, có ba công ty luật đã thừa nhận rằng Pháp Luân Công đã bị ngược đãi. Một người trong số họ đã nói với chúng tôi rằng: “Sau khi nghe những điều chị nói, chúng tôi đã rất sốc. Chúng tôi biết là có tham nhũng và bất ổn xã hội, nhưng chúng tôi không biết rằng nó đã lên đến mức độ như vậy. Các chị xứng đáng có được sự cảm thông từ phía chúng tôi và chúng tôi cảm thấy các chị thực sự bất lực.” Sự thức tỉnh, công nhận và cảm thông của họ đã giúp tạo một nền tảng tốt cho các đệ tử Đại Pháp để có được sự giúp đỡ về mặt pháp luật. Vì lý do an toàn nên tôi sẽ đặt tên ba công ty luật tên là A, B và C để mô tả dưới đây.

3. Giảng chân tướng bằng sự chân thành và từ bi

Trong quá trình giảng chân tướng, chúng tôi luôn giữ tâm thái bình hòa thiện lương. Khi đưa tài liệu cho người khác, chúng tôi đứng lên và đưa cho họ bằng hai tay và nói với họ rằng các tài liệu này sẽ có thêm nhiều thông tin chi tiết. Có một lần khi chúng tôi đưa tài liệu, một vị giám đốc đã nói: “Chúng tôi tôn trọng quan điểm của các vị.” Họ cũng rất tốt với chúng tôi và lịch sự mời chúng tôi ngồi xuống ghế.”

Chúng tôi nói về sự đố kỵ của Giang Trạch Dân, về bộ phim “Lửa giả” từng đoạt giải thưởng, đã phơi bày vụ dàn dựng tự thiêu, nạn thu hoạch nội tạng sống các học viên Pháp Luân Công, hơn 100 học viên Pháp Luân Công đã bị trực tiếp hoặc gián tiếp bức hại đến chết ở thành phố chúng tôi và vẫn có gần 20 người vẫn đang bị giam giữ như thế nào, rằng Pháp Luân Công được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới, rằng các quan chức chính phủ nước ngoài nói rằng Pháp Luân Công là tốt và ủng hộ môn pháp, và rằng Sư phụ chúng ta đã nhận được hơn 1.000 thư công nhận của các quan chức chính phủ khác nhau. Họ lắng nghe chúng tôi và hỏi những câu hỏi. Từ việc không hiểu đến trở nên bị sốc, họ thông cảm với tình cảnh của chúng tôi.

Sau đó cuộc nói chuyện của chúng tôi chuyển sang việc chúng tôi muốn đệ đơn kiện. Tôi nói với họ: “Sao mà những quan chức ĐCSTQ lại có thể bắt người mà không nói với ai cơ chứ? Sao họ có thể kết án người dân mà không cần thông báo với gia đình họ? Họ làm những điều với cách thức giấu diếm như vậy, chẳng phải đó là phi pháp sao?” Vị giám đốc nói: “Để tôi hỏi các bạn tôi về trường hợp này.” Sau khi cúp điện thoại, ông ấy nói với tôi: “Nghe chừng học viên Pháp Luân Công này sẽ bị kết án bốn năm tù.” Tôi không thể kiềm chế được bản thân và đã khóc. Điều này gây sự chú ý của một vài luật sư khác, sau đó họ đã đến xem sao. Tôi đưa tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD Shen Yun và họ nhận rất trân trọng.

Tiếp đó tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ. Hai người trong số họ đã nói với tôi rằng họ hàng và các bạn cùng lớp với họ đã thoái. Vài người thì nói rằng họ sẽ cân nhắc về việc thoái này. Vị giám đốc nói rằng: “Là một luật sư, tôi không thể thoái Đảng.” Tôi đã không nói gì vì có quá nhiều người xung quanh và Trung Quốc Đại lục thì rất phức tạp. Tôi nói với họ hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và họ sẽ được phù hộ nếu họ nhiệm câu đó thường xuyên. Sau đó chúng tôi chào tạm biệt. Hai người trong số họ đã mời chúng tôi lại nhà và chúng tôi đã đồng ý. Họ tiễn chúng tôi xuống cầu thang và vẫy chào tạm biệt.

Sau vài lần ghé qua, khi tôi đã thân hơn với các luật sư ở công ty A, một luật sư đã nhờ tôi giúp ông ấy bán cây nước lọc nóng lạnh cho một doanh nghiệp phụ mà ông ấy điều hành. Ông nói rằng, sau khi gặp chúng tôi, ông ấy cảm thấy các học viên Pháp Luân Công rất đáng tin cậy. Tôi hỏi ông ấy về nguồn gốc, chất lượng và giá thành của các cây nước lọc đó. Tôi nói thật với ông ấy rằng mọi người tôi biết không đủ tiền mua một cây nước lọc đó vì nó hết 4.000 Nhân dân tệ. Ông ấy không hề tức giận mà chỉ tràn đầy sự ngưỡng mộ sâu sắc và nói: “Pháp Luân Công thật là tốt. Họ nói thật và không nói dối loanh quanh.” Một người khác nói: “Nếu mọi người đều như các vị thì mọi thứ sẽ xử lý được dễ dàng.” Tôi cười nói: “Chúng tôi hoan nghênh các anh cũng làm như thế.” Ông ấy nói: “Thật là quá khó. Ở xã hội này thì không làm được.” Tôi nói: “Sư phụ của chúng tôi dạy rằng “nan hành năng hành.” Ông ấy giơ ngón cái lên đồng ý.

4. Đặt tâm vào việc giúp mọi người thoái Đảng

Chúng tôi thường đến gặp các luật sư của ba công ty mà chúng tôi quen biết. Tôi vẫn quan tâm đến những người chưa thoái Đảng. Khi tôi đến gặp họ, tôi mang theo tài liệu giảng chân tướng và đưa cho họ những cuốn Cửu bình, cũng như những bài báo tôi tải được từ trên trang web Minh Huệ (Clearwisdom) mà phù hợp với họ để họ đọc. Tôi thường phát chính niệm cho các công ty luật đó.

Nỗ lực của tôi đã có kết quả: khi mọi người hiểu chân tướng, họ thoái Đảng. Vị Phó Giám đốc của công ty luật B đã dùng tên thật để thoái. Ông ấy nói: “Người mà không dùng tên thật thì không phải người dũng cảm.” Sau đó vị Giám đốc cũng thoái Đảng, sử dụng bí danh. Vị Giám đốc nói với tôi rằng nếu có vấn đề gì trong tương lai thì tôi nên đến gặp ông ấy. Ông ấy nói: “Tôi có thể giúp riêng, không phải công khai (ý là biện hộ trên tòa)”

Một luật sư ở công ty C là bạn thời thơ ấu của tôi và cô ấy đã hiểu chân tướng từ lâu. Cô ấy hiểu Đại Pháp là tốt và đặc biệt cảm thông với chúng tôi. Bất cứ khi nào tôi đến gặp cô ấy, tôi đều mang cho cô ấy một ít tài liệu, và cô ấy vui vẻ nhận. Cô ấy nhắc đi nhắc lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày, và nói với tôi rằng cô ấy được phù hộ.

5. Mọi người lựa chọn sau khi biết chân tướng

Khi các luật sư của ba công ty luật ở thành phố chúng tôi hiểu chân tướng, họ đã làm những việc có thể và nên làm. Công ty luật B hứa rằng nếu có bất kỳ vấn đề pháp lý nào mà chúng tôi không hiểu thì chúng tôi có thể tìm đến họ. Công ty luật A giúp chúng tôi sắp đặt đưa các thông tin đến cho các học viên trong tù và biện hộ cho một đồng tu trong phiên xét xử lần hai ở tòa án cấp trung. Công ty luật C biện hộ cho các học viên Đại Pháp ở trên tòa; họ nói với các thẩm phán mà không sợ gì cả và phá vỡ luật lệ phi pháp cấm bào chữa cho các học viên Pháp Luân Công. Với chính niệm mạnh mẽ của các học viên, phiên tòa trở thành một trường chính niệm để răn đe tà ác.

Chúng tôi minh bạch rằng những điều này thực sự là do Sư phụ làm; chúng tôi chỉ là một phần của những biến hóa của thiên tượng. Chúng tôi cảm tạ phật ân hạo đãng của Sư phụ vì sự bảo hộ vĩ đại của Ngài trên toàn bộ hành trình này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/12/232339.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/3/121752.html

Đăng ngày 09-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share