Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại hải ngoại

[MINH HUỆ 13-08-2018] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay đã 19 năm. Một trải nghiệm tu luyện đặc biệt đã dạy tôi hướng nội và nhẫn chịu với những người khác.

Tôi có một mối tương tác đặc biệt với một đồng tu trong một hạng mục. Dù không cố ý, nhưng hễ khi tôi đến nơi làm việc thì cô ấy sẽ đến sau một chút và rồi chúng tôi sẽ cùng làm việc với nhau thành một nhóm hai người trong ngày hôm đó.

Tôi tự đặt cho mình những đòi hỏi rất cao, và áp dụng tiêu chuẩn tương tự như vậy cho cô ấy. Tuy nhiên, bất kể là tôi có đề nghị cô ấy cải thiện chất lượng công việc như thế nào, cô ấy dường như chẳng quan tâm đến. Cuối cùng tôi là người phải thường xuyên dọn dẹp những thứ lộn xộn của cô ấy.

Ví dụ như, thay vì chà cho các khối gỗ bằng phẳng, cô ấy lại làm bề mặt chúng lồi lõm, sau đó, tôi phải làm cho nó bằng phẳng trở lại trước khi quét sơn lên. Cô ấy làm việc chậm chạp và mất gấp hai lần thời gian mà tôi mong đợi.

Trong tâm tôi tức giận. Mỗi ngày tôi tự nhủ rằng mình cần phải hoàn thành công việc với chất lượng tốt, thế mà cô ấy luôn làm tôi thất bại. “Chúng tôi có loại nghiệp lực gì trong đời trước vậy? Tại sao cô ấy luôn luôn cản trở những nỗ lực của tôi?”

Khi cô ấy đến làm việc với tôi, trong tâm tôi sẽ nói, “Sao cô lại đến nữa vậy?”

Tôi không ngộ ra được cho đến một hôm, khi một học viên khác đến thăm tôi.

“Ồ, trông chị thật khác lạ” cô ấy nói.

“Tôi khác lạ như thế nào?”

“Chị thay đổi nhiều lắm. Khuôn mặt chị sáng sủa. Nhớ lúc trước, chị thường tức giận về học viên đó mỗi ngày, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười không?”

Kỳ thực, tôi vẫn còn giận cô ấy, nhưng Sư phụ có lẽ muốn chỉ ra những vấn đề của tôi thông qua miệng của học viên đó. Đột nhiên tôi nhận ra tâm tính của người học viên đó cao như thế nào. Tại sao chỉ có tôi tức giận còn cô ấy thì không?

Có lẽ Sư phụ đã an bài cô ấy giúp tôi đề cao tâm tính. Nhưng tôi không nhận biết. Tôi chỉ tập trung vào việc chỉ trích cô ấy thay vì đề cao chính mình.

Sư phụ giảng,

“Thế gian con người chính là [cõi] mê. Mê trong người thường này, không ai thấy được tình huống chân thực. Mắt của người là nhìn thế giới [một cách] phẳng, nhưng mắt của Thần là nhìn thế giới một cách lập thể, nhìn thấy tình huống chỉnh thể của mỗi từng tầng diện của thế giới.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])

Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào làm việc. Tôi tập trung vào sử dụng những tiêu chuẩn của tôi để đo lường người khác. Không những tôi không tử tế và không xuất tâm từ bi với người khác mà tôi còn phát sinh sự tức giận đối với cô ấy.

Từ việc này, tôi đã học được cách hướng nội khi đối mặt với bất kỳ việc gì, thực sự trở thành như Sư phụ yêu cầu chúng ta:

“tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (Phật tính vô lậu – Tinh tấn yếu chỉ)

Con xin tạ ơn Sư phụ đã ban cho con cơ hội để học cách hướng nội.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/13/372363.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/14/171895.html

Đăng ngày 09-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share