Bài viết của Tú Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2018] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 3 năm 1998 và năm nay tôi đã ở tuổi 80. Tôi vẫn ra ngoài cùng những người trẻ tuổi để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Phục hồi từ bệnh tật

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc bệnh huyết áp cao, bệnh tim, có một cục u trên xương cụt. Nó đau đến mức tôi gần như không cử động được.

Hai học viên Pháp Luân Đại Pháp đến thăm tôi vào tháng 3 năm 1998. Họ mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và một video các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi nói với họ rằng tôi đã có tuổi và thất học, do đó tôi không quan tâm. Họ nói rằng cả hai lý do của tôi đều không thành vấn đề, do đó tôi đã xem băng video trong ba tiếng. Tôi không thấy đau đớn trong suốt thời gian xem băng.

Tôi tới tòa án để xem một vụ xử án vào ngày hôm sau và tôi phải đứng trong suốt ba tiếng đồng hồ vì tất cả các ghế đã có người ngồi. Nhưng tôi không cảm thấy đau. Khi tôi chia sẻ trải nghiệm này với bạn bè tôi, tất cả họ đều đồng ý rằng điều này là nhờ tôi xem băng video Pháp Luân Đại Pháp. Do đó tôi tiếp tục lắng nghe các bài giảng của Đại Pháp và học luyện công. Tôi thực sự cảm thấy tuyệt vời.

Học chữ

Các bạn tôi để lại cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi cầm cuốn sách và lo lắng, bởi vì tôi không thể đọc một từ nào. Tôi nhờ chồng tôi đọc sách và tôi nhìn vào các ký tự khi ông ấy đọc.

Sau khi tôi đọc bài giảng thứ nhất và trở nên quen thuộc với nó, tôi đọc bài giảng thứ hai. Với những từ tôi không biết, tôi tìm chúng trong bài giảng thứ nhất, và khi cần thì tôi hỏi chồng tôi hoặc tụi trẻ.

Trong vài tháng, tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn sách. Chồng tôi nói: “Thật đáng ngạc nhiên – một phụ nữ 60 tuổi, từng thất học, giờ đây lại có thể đọc toàn bộ một cuốn sách. Và bà ấy bây giờ trở nên khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng và trông trẻ hơn.” Chồng tôi cũng quyết định tu luyện Đại Pháp, nhưng vì thiếu kiên trì, ông lúc học lúc không.

Tuy nhiên, niềm tin của ông ấy được tăng cường khi cả hai chúng tôi cùng thấy các ký tự trong Chuyển Pháp Luân phát ra ánh vàng kim lấp lánh. Mặc dù cảm thấy khỏe hơn, nhưng ông vẫn tiếp tục tham gia các sự kiện liên quan đến công việc và hoàn toàn quên Đại Pháp.

Chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Một lần tôi bị tiêu chảy trong hai ngày. Con trai và con dâu tôi muốn đưa tôi tới bệnh viện nhưng tôi nói với chúng: “Đây là đang tiêu nghiệp, nó không phải là chuyện lớn. Không cần đi tới bệnh viện đâu con”. Chúng lo lắng và ở lại cùng tôi trong hai ngày. Đây là một cơ hội tốt để giới thiệu với chúng về Đại Pháp. Hai ngày sau, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Tôi nói với con trai mình. “Con xem trông mẹ như thế nào khi con đến. Mẹ không đi tới bệnh viện nhưng mẹ đã phục hồi và còn khỏe mạnh như trước đây. Điều đó không ngạc nhiên sao? Mẹ có một cuốn sách mà con nên mang theo và đọc nó.” Khi con trai tôi rời đi, tôi đã đưa cho cháu cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sau đó cháu gọi cho tôi nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ không? Không lâu sau khi cha qua đời, con nói với mẹ rằng con có một giấc mơ. Con mơ thấy một người đàn ông cao hơn 1,8 mét, mỉm cười và đứng cạnh con. Ông ấy trông có chút gì đó giống cha. Khi con mở cuốn Chuyển Pháp Luân hôm nay và nhìn thấy tấm hình trong sách, người con thấy trong mơ chính là Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp)!”

Cháu thực sự ngưỡng mộ Pháp Luân Đại Pháp. Bất kỳ khi nào đồng nghiệp của cháu cảm thấy không khỏe, cháu sẽ khuyên họ làm thế nào để khỏe hơn: “Bạn nên học Pháp Luân Đại Pháp như mẹ tôi. Nó rất tốt. Mọi bệnh tật của mẹ tôi đã biến mất sau khi bà tu luyện và tinh thần của bà cũng rất tốt mỗi ngày.”

Buông lơi dẫn đến hậu quả nghiêm trọng

Chồng tôi được đưa đến một trong những bệnh viện tốt nhất ở thành phố chúng tôi năm 2002, nhưng sức khỏe của ông ấy không khá lên. Ông ấy hầu như không ăn uống trong 20 ngày và bác sỹ tiên liệu rằng ông ấy sắp ra đi.

Một đồng tu đến thăm chồng tôi trong viện và nói: “Anh nên về nhà. Đây không phải là nơi anh nên ở. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu anh.”

Ông ấy cảm thấy buồn ngủ và kể về giấc mơ khi tỉnh lại. Cháu gái của ông ấy đã qua đời vài tháng trước nói với ông ấy rằng họ chuẩn bị tới Núi Emei. Sau đó ông ấy nghe thấy Sư phụ Lý nói: “Con không đi đâu cả. Hãy trở về, con sẽ không chết. Con hãy trở về và tu luyện Đại Pháp.”

Ngày hôm sau, chồng tôi được ra viện. Sức khỏe của ông ấy khá lên sau khi trở về nhà. Ông ấy nghe các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp hoặc thỉnh thoảng tôi đọc sách cho ông ấy nghe. Ông ấy có thể luyện công sau đó vài ngày. Khi ông ấy tinh tấn, ông ấy hồi phục nhanh chóng.

Có rất nhiều hoạt động phúc lợi do đơn vị công tác của ông ấy tổ chức cho các cán bộ lâu năm và ông ấy được mời tham gia. Lúc đầu, khi trở về nhà, ông ấy tiếp tục học Pháp Luân Đại Pháp và tu luyện. Nhưng dần dần, sau nhiều dịp tham gia cùng đơn vị như vậy, ông ấy đã dừng tu luyện. Sau đó, chỉ khi ông ấy lại không cảm thấy khỏe nữa, ông ấy mới lại nghĩ đến tu luyện. Vì ông ấy lúc tu luyện lúc không, ông ấy qua đời năm 2007.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng có một tiêu chuẩn: khi vượt qua tiến trình sinh mệnh thiên định ban đầu, [thì] sinh mệnh được kéo dài thêm kia, hoàn toàn chỉ để cho chư vị dùng để tu luyện; chư vị suy nghĩ chỉ chệch đi chút xíu, là sinh mệnh gặp nguy hiểm ngay; bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)

Lòng từ bi của Sư phụ đã kéo dài mạng sống cho ông ấy thêm 5 năm, nhưng ông ấy đã không trân quý cơ hội này.

Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi

Trong suốt 4 năm đầu tu luyện, tôi làm bất kỳ điều gì mà các học viên khác làm. Sau đó, tôi hiểu rõ hơn về các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi ngộ ra rằng một học viên phải chịu đựng những khó khăn và tu luyện là dựa vào chính mình. Tôi xin Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi để tôi có thể hiểu được cách bước đi cho tốt trên con đường tu luyện của mình và làm những việc mà một học viên phải làm. Sư phụ đã nghe thấy lời cầu xin của tôi.

Ví dụ, một lần khi tôi ra ngoài treo các biểu ngữ Đại Pháp, tôi quyết định mang theo một cái ô – một việc hơi buồn cười đối với các đồng tu. Trời không mưa, nhưng chúng tôi đã dùng cái ô kéo các cành cây xuống để treo biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Các biểu ngữ này vẫn còn đó trong nhiều tháng.

Từ trải nghiệm này, tôi nghĩ đến việc dùng một cái cần câu có thể thu gọn dài 3m với một cái móc ở đầu để treo các biểu ngữ dài. Tôi đã sử dụng nó để treo một biếu ngữ dài 3m lên một cái cây tại giao lộ của một số con đường đông đúc. Biểu ngữ trông ngay ngắn và vẫn còn đó trong nhiều tháng.

Tôi đã tu luyện trong 20 năm. Hiểu rõ mục đích của tu luyện, tôi không bao giờ trễ nải, ngoại trừ 3 ngày Tết cổ truyền khi gia đình tôi sum họp. Tôi thường nói chuyện với mọi người về môn tu luyện và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi chỉ tập trung vào làm tốt trong tu luyện của mình và không quan tâm đên việc tôi đã 80 tuổi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/10/370851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/14/171889.html

Đăng ngày 09-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share