Bút hội chia sẻ kinh nghiệm lần thứ nhất của các đồng tu tại Trung Quốc. Bài của Yu Xiufu

[Minh Huệ] Tôi tên Yu Xiufu. Tôi là một nông dân gần 50 tuổi. Tôi khỏe mạnh và có khả năng. Nhưng, vào tháng Chín 2003, sự bất hạnh giáng xuống tôi. Một ngày kia khi tôi đang lái một chiếc xe ba bánh trên đường đi giao hàng, giữa đường thình lình tôi bị bất tỉnh và té xuống đất. Nhà thương cuối cùng nhận tôi sau khi gia đình tôi cho họ một ‘món quà’. Tôi nằm nhà thương nhiều ngày. Mạng sống của tôi sau cùng được cứu, nhưng tôi từ đó không thể cử động phía mặt của thân thể tôi, và tôi không nói chuyện được. Nhà thương khám nghiệm thấy rằng tất cả mạch máu nảo của tôi đều bị cứng (sclerosed), và bác sỹ không làm gì được. Tôi chỉ có thể rời nhà thương và về nhà. Gia đình tôi từ nay sẽ sống ra sao!

Một người bà con lớn tuổi của vợ tôi nghe rằng tôi bị bệnh, họ liền đến nhà tôi. Bà giới thiệu Pháp Luân Công với tôi. Tôi không thể nói được và không thể cử động, vậy làm sao tôi có thể học và tập Pháp Luân Công? Sau đó bà kêu vợ tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi. Trong vòng nữa tháng sau khi vợ tôi bắt đầu đọc quyển sách cho tôi nghe, tất cả những bệnh của vợ tôi đều biến mất, và tôi có thể nói chuyện lại và đạp xe đi chợ. Chỉ có một tay tôi là còn chưa nhậm lẹ.

Vì vợ tôi có tánh nóng nẩy, bà nghĩ rằng sự bình phục của tôi quá chậm và bà đi tìm cầu sự cứu trợ khác, những điều có liên hệ với phụ thể (con thú chiếm cơ thể người). Sau đó, khi tôi đi trở về nhà, tôi thình lình té xuống đất và bất tỉnh. Vợ tôi rất sợ và gữi tôi đi nhà thương. Nhiều bạn đồng tu lâu Pháp Luân Công nói rằng tôi đã bị gạt khi đi tìm trợ giúp nơi những người có liên hệ với phụ thể. Bác sỹ quét CT cho tôi và kết quả là ‘mạch máu nảo bị tắc’. Sau khi tôi trở lại phòng cứu cấp, tôi có thể cử động đôi chân. Bác sỹ và y tá đều khá ngạc nhiên. Họ nói, ‘Tại sao ông ta bình phục mau như vậy!’ Sau khi chúng tôi làm xong thủ tục và đi đến sân nhà thương, tôi có thể nói vài tiếng và bước đi vài bước. Tôi cũng có thể cầm đồ vật trong đôi tay. Sáng ngày thứ nhì, vợ tôi đi về nhà sớm và liệng bỏ hết những thứ đồ xấu mà bà đã đi thỉnh về. Bà xé bỏ, chà đạp và vứt chúng đi. Sau đó bà đứng trước sách Pháp Luân Công và hình của Sư phụ và khóc. Bà nói từ nơi đáy tim rằng, “Con sai. Xin hãy trừng phạt con đi, Sư phụ.” Nhưng Sư phụ sao mà phạt bà được, từ bi như ngài! Đến sáng ngày thứ ba, tôi được rời viện. Người bà con của vợ tôi cũng làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công cho hai người bác sỹ nơi đó.

Khi chúng tôi vừa về đến nhà, vợ tôi đọc cho tôi nghe một đoạn trong phẩm ‘Phụ thể’ trong Chuyển Pháp Luân. Sư phụ nói,

Còn có một nguyên lý này trong vũ trụ của chúng ta: Điều gì chư vị tìm cầu hoặc muốn nó, người khác không muốn xen vào.” “Vị thầy dẫn chư vị đến ngưỡng cữa, còn tu luyện hay không là tùy chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi bà đọc xong, bà chấp tay lại trước ngực và nói, “Sư phụ! Cám ơn Ngài! Con sẽ không làm chuyện khờ dại như vậy nữa.”

Kể từ đó, tôi lắng nghe những bài giảng của Sư phụ mỗi ngày. Không bao lâu tôi có thể đi lại được, và đôi tay tôi ngưng rung.

Vợ tôi Yu Ailian 46 tuổi. Bà đắc Pháp khi bà đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Nhiều chục ngày sau bà bắt đầu đọc Pháp, lưng đau của bà, bệnh nhức đầu, và rồi tất cả đều biến mất, và bà trở nên khỏe mạnh và đầy sức lực. Bà một mình làm tất cả mọi công việc trong nhà cho toàn gia đình năm người chúng tôi.

Trong mùa cấy lúa, đứa con gái lớn của chúng tôi, vì không tìm được việc làm, trở về nhà. Một ngày kia nó đi nhổ mạ với mẹ nó. Nó đang lái một chiếc xe ba bánh với mẹ nó ngồi đằng trước. Thình lình một trận gió thổi nón của mẹ nó bay đi, và bà kêu con gái ngừng xe để bà bước xuống nhặc chiếc nón. Nhưng đứa con gái không nghe bà nói, và vợ tôi bị đụng ngã xuống. Một trong những bánh xe kéo lăn lên lưng, hông và đùi bà, Con gái tôi nhìn lại sau hết hồn. Sau khi xe ngưng, vợ tôi đứng dậy và nói, ‘Má không có sao cả, chúng ta hãy tiếp tục đi.’ Con gái tôi về kể cho tôi nghe chuyện này sau khi trở về nhà. Tôi hết hồn, nhưng vợ tôi nói, ‘Tôi rất may mắn tôi được Sư phụ che chở. Tôi được trã đi một số nợ nghiệp lớn. Không phải chuyện tốt sao?’

Con gái nhỏ tôi năm nay sáu tuổi. Nó đắc Pháp mùa đông năm rồi khi nó đọc Pháp cho tôi nghe. Nó có thể đọc thuộc lòng vài bài kinh văn ngắn và Luận ngữ. Nó có thể tập các bài Công pháp và ngồi kiết già. Vì tôi không tinh tấn, nó thường chọc tôi với một nụ cười, “Ba không tự đọc sách mà hoàn toàn lệ thuộc nơi người khác. Ba không hành động như một người tu Pháp Luân Công.” Nó vừa đi học về đến nhà là làm bài vỡ ngay. Tối nó học Pháp và tập các bài Công pháp với tôi. Mẹ nó đôi khi hỏi nó, ‘Con có học ở trường các chữ trong sách không?’ Nó trã lời với một nụ cười, ‘Sự thật, trong lúc học Pháp, con cũng có thể học các chữ.’

Người anh thứ nhì của tôi năm nay 60 tuổi. Anh bị bệnh ở não tám hoặc chín năm trước. Anh có thể làm một ít việc trước khi anh bắt đầu tập Pháp Luân Công nhưng cái bệnh của anh không lành hẳn. Anh bước đi khập khiễng, và anh thường bị té nhiều lần khi đi xe đạp. Tay của anh không có sức để cầm đồ vật, và anh bị bệnh cổ họng và các bệnh khác. Tháng 4 năm nay, anh nhìn thấy cả nhà chúng tôi đều được tốt đẹp nhờ tập Pháp Luân Công, vì vậy anh cũng học Pháp Luân Công qua một đồng tu lâu năm. Trong vòng một tuần lễ, anh thấy được kết quả, và trong khoảng 20 ngày sau đó, tất cả các triệu chứng của anh đều biến mất. Tính tình của anh trở nên tốt hơn, và Tâm Tánh của anh cũng được thăng hóa.

Trước đây, hai gia đình chúng tôi không được hòa hiệp cho lắm, và khi chúng tôi nhìn thấy nhau chúng tôi như là những kẻ lạ mặt. Bây giờ chúng tôi rất hòa hiệp và chúng tôi làm mọi chuyện cùng với nhau trong hạnh phúc. Bà chị lớn tôi nhìn thấy chúng tôi tất cả đều được lợi ích từ sự tập luyện Pháp Luân Công, vì vậy chị cũng muốn vợ tôi chỉ dẫn cho tập luyện. Mẹ vợ tôi 91 tuổi đi đến nhà một đồng tu Pháp Luân Công năm ngoái để nghe băng giảng của Sư phụ và xem băng thâu hình. Bà cũng niệm các kinh văn của Sư phụ. Đêm đó, bà niệm ‘Chân Thiện Nhẫn tốt’ ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ trong giường. Kết quả là cái lưng bà được thẳng ra, cái chân đau của bà được lành lại (bà bị té và hai lần xương chậu bị lệch), và bà không còn cần dùng gậy để đi nữa. Bà còn có thể tự giặt quần áo và tự nấu ăn. Cuối cùng chúng ta hãy dùng bài kinh văn mới sau đây của Sư phụ để khuyến khích lẫn nhau:

[Cảm tưởng sau khi] đọc bài “Gió dữ cỏ mạnh”

Sinh vào thời khổ nạn,
Tranh giành để nuôi thân;
Từ khi đắc Đại Pháp,
Bước về chớ dừng chân.

Lý Hồng Chí
19 tháng Bảy, 2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/19/86877.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/3/54147.html.

Dịch ngày 16-11-2004, đăng ngày 17-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share