Bài viết của một học viên từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-11-2010] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
1. Không ai có thể ngăn trở con đường cứu độ chúng sinh của tôi
Gần 10 năm trước, tôi là một giáo viên trung học và bị mất việc. Các viên chức nhà trường do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thao túng đã đuổi việc tôi sau khi tôi bị kết án phi pháp. Năm ngoái, con trai tôi thi đỗ vào trường này, trước khi cháu nhập học, tôi lại một lần nữa quay trở lại trường. Trước đó mấy ngày, tôi liên tục phát chính niệm, cũng cầu xin Sư phụ giúp tôi cứu những đồng nghiệp cũ của mình.
Sau thời gian dài không gặp các đồng nghiệp, một số đã rất vui khi gặp lại tôi; một số vờ như không nhìn thấy tôi; một số nhìn tôi xem thường. Bất kể thái độ của họ là gì, tôi đến đó để giảng chân tướng và cứu họ. Sau khi chào hỏi, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề sang Pháp Luân Công. Nhiều đồng nghiệp vui vẻ thoái ĐCSTQ và cảm ơn tôi đã giúp họ. Đi qua các lớp học, tôi thấy hiệu trưởng đang đến gần. Tôi mỉm cười tiến về phía ông và chào hỏi. Ông nhìn tôi bằng vẻ lạnh lùng, không nói gì và lướt qua.
Thái độ của ông ấy không khiến tôi buồn, nhưng tôi cảm thấy hơi nuối tiếc đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Nếu ĐCSTQ không sa thải tôi, có lẽ tôi đã cứu được nhiều giáo viên trong trường này.
Tôi tăng cường chính niệm và tìm người tiếp theo để giảng chân tướng. Chẳng mấy chốc tôi đã giúp một người lạ tìm hỏi đường làm tam thoái. Chính là Sư phụ đang giúp tôi, cho phép tôi cứu chúng sinh từng người một.
Con trai tôi không nghe lời giáo viên ở trường. Một ngày nọ, thầy giáo chủ nhiệm gọi cho tôi, bảo tôi đến trường. Nghe điện thoại xong, tôi cảm thấy toàn thân bất lực, choáng váng và tim đập nhanh hơn. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng can nhiễu của tà ác không thể ảnh hưởng đến mình. Vì giáo viên yêu cầu tôi nói chuyện trực tiếp với con trai, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để cứu thêm nhiều đồng nghiệp cũ. Trong lòng tôi cầu xin Sư phụ cho đệ tử thể hiện ra hình ảnh tốt đẹp nhất thuần chính nhất. Tôi lại đến trường, tươi cười, cùng chính niệm mạnh mẽ.
Ngay sau khi bước vào khuôn viên trường, một đồng nghiệp đã lắng nghe chân tướng và vui vẻ thoái ĐCSTQ. Tôi cảm thấy Pháp thân của Sư phụ đang trợ giúp mình. Một giáo viên khoa chính trị, người mà trước đó tôi không có cơ hội nói chuyện, đang một mình trong văn phòng ngày hôm đó. Tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho cô ấy trong khoảng 40 phút. Cô vui vẻ tiếp nhận những gì tôi nói và thoái ĐCSTQ.
Trên đường đến văn phòng khoa vật lý, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp làm cùng văn phòng tôi trước đây. Cô ấy cũng thoái ĐCSTQ sau khi minh bạch chân tướng. Đến văn phòng khoa vật lý, đồng nghiệp tôi đang tìm cũng ở đó một mình. Đây chẳng phải là an bài của Sư phụ sao? Ngay khi đồng nghiệp nhìn thấy tôi, cô nói: “Ôi! Chị vẫn trẻ quá! Nhìn tôi này. Tôi già quá rồi.” Tôi nói với cô rằng tôi trẻ là nhờ tu luyện Pháp Luân Công, và sau đó giảng chân tướng cho cô ấy. Lúc đầu cô ấy không nghe.
Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cô ấy đột nhiên hỏi về một đồng tu làm việc cho một cơ quan chính quyền, và nói: “Cô ấy rất tốt bụng, nhìn rất xinh đẹp và trẻ trung.” Tôi nói rằng cô ấy tốt bụng cũng là nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hỏi cô xem cô có muốn thoái ĐCSTQ hay không. Cô lập tức đồng ý. Các đồng nghiệp tôi dự định cứu lần này đều đã được cứu. Sau đó, tôi đến gặp thầy giáo của con tôi.
2. Giúp những người hữu duyên thoái ĐCSTQ mọi lúc
Trong nhiều năm, tôi luôn ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:
“Sự vĩ đại của đệ tử Đại Pháp là vì chư vị ở cùng với thời kỳ Chính Pháp của Sư phụ, [và] có thể duy hộ Đại Pháp. Nếu như khi mà bản thân chẳng tương xứng làm đệ tử Đại Pháp, như thế mọi người thử nghĩ xem, với từ bi và ân huệ to lớn của Phật vốn chưa từng có từ khai thiên lập địa [đến nay], nếu như vẫn chẳng làm được tốt, thì hỏi làm sao có được cơ hội một lần nữa?” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Bất cứ ai tôi gặp ở nơi làm việc hay trong cuộc sống hàng ngày đều là những người có duyên với Pháp. Tôi nên cứu tất cả họ.
3. Chính niệm và uy lực đến từ Pháp
Cá nhân tôi đã trải qua cuộc bức hại tàn bạo của tà ác. Bất cứ khi nào nghe nói về các học viên bị bức hại, tôi sẽ có các triệu chứng đau đầu dữ dội, tim đập nhanh và sốt. Tôi muốn hoàn toàn loại bỏ can nhiễu đó thông qua phần chia sẻ này. Nó đã hạn chế phần Thần của tôi, khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc và có chính niệm đầy đủ.
Một buổi tối, tôi được biết một học viên khác bị bắt giữ. Cô là học viên quan trọng ở địa phương chúng tôi, vì cô phụ trách phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Tôi bắt đầu thu thập thông tin, vì sao tà ác lại bức hại học viên này, nhưng điều chắc chắn duy nhất tôi biết là sự biến mất của cô ấy. Tôi không biết bất kỳ chi tiết nào khác. Tôi đến nhà của người điều phối để tìm hiểu thêm thông tin, nhưng không gặp ai ở đó. Các cửa chính và cửa sổ của căn nhà đều đóng. Tôi gửi một tin nhắn ngắn cho em gái của người điều phối, và sau đó gặp cô ấy, tôi cũng liên lạc với chị gái của người điều phối. Chị gái cô ấy trông nhợt nhạt vì cô cũng bị giam giữ một đêm. Họ nói với tôi rằng vị học viên mất tích và người điều phối đã bị bắt giữ và giam tại một thành phố khác. Tôi cảm thấy trở tay không kịp.
Tôi đã truyền đi tin tức cần giải cứu họ cho các học viên khác. Suốt cả ngày tôi ngồi trước máy tính, viết các bản thảo về việc giải cứu các học viên khác. Vì thống khổ cực độ, tôi nhất thời bị mất chính niệm và xuất hiện triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi định viết các lá thư giảng chân tướng, nhưng tâm trí tôi trống rỗng. Tôi không có cảm hứng. Tôi tự nhủ: “Mình là đệ tử Đại Pháp trợ Sư Chính Pháp.” Tôi cũng xin Sư phụ gia trì. Dần dần tôi cảm thấy mình ngày càng cao lớn, đau đớn và giả tướng đều biến mất. Tôi in một trăm bản tài liệu, kêu gọi chính quyền lập tức thả các học viên. Đồng thời, tôi cũng suy xét đến cách giải cứu các học viên và phát chính niệm tập thể. Tôi đến nhà của một học viên khác để chia sẻ về việc phân phát tài liệu, nhưng cô lại liên tục phàn nàn về mọi thứ với tôi. Tôi cảm thấy oan ức đến rơi lệ, nên nói rằng sẽ tự mình tìm biện pháp, rồi rời khỏi nhà cô trong nước mắt.
Trời tối và mưa. Tôi vội vã bước đi, nước mắt vẫn chảy. Tôi tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo. Tôi tự nhủ: “Hiện giờ các học viên đang bị bức hại. Mọi người đều cảm thấy cấp bách và đang nghĩ cách giải cứu. Mình sao lại nghe không vào ý kiến khác của đồng tu? Đây là tâm thái của người tu luyện sao? Lúc này trên cao các vị Thần đang nhìn mình thế nào? Mình là đệ tử Đại Pháp trợ Sư Chính Pháp cơ mà!”
Tôi xuất ra một niệm rất chính và thuần tịnh: “Không được để sơ hở trong chỉnh thể. Cần từ bi với các học viên. Không được để tà ác can nhiễu tạo gián cách.” Tôi cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ quán thông toàn thân. Nước mắt của tôi lập tức ngừng chảy. Tôi lập tức bỏ lại những cảm xúc người thường ở phía sau và không còn đổ lỗi cho vị học viên đã phàn nàn nữa.
Bước tiếp theo là chúng tôi cần chuẩn bị để phân phát rộng rãi các bức thư giảng tướng. Vào buổi tối, tôi sắp xếp các lá thư. Tôi định sử dụng những lá thư này để giải quyết những nút thắt trong tâm của cảnh sát, và hy vọng họ sẽ được cứu khi chúng tôi cứu các đồng tu. Tôi in hàng chục bức thư và đưa chúng cho các học viên khác. Trước khi chúng tôi gửi thư đi, hai học viên bị bắt gần đây đã bằng chính niệm mạnh mẽ thoát ra thành công.
Nhìn lại toàn bộ quá trình, bên cạnh chính niệm mạnh mẽ của hai học viên, sức mạnh của toàn bộ chỉnh thể đã tiêu trừ thành công tà ác tại không gian khác. Mọi người đều có chính niệm mạnh mẽ trong suốt quá trình giải cứu và tin chắc rằng các học viên sẽ được giải cứu. Những lá thư giảng rõ chân tướng, so với trước đây, lần này ít hơn. Nhưng trong khi chúng tôi vẫn đang trong quá trình chuẩn bị tài liệu, các học viên bị bắt đã thoát ra rồi. Đoạn Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể. Có chính niệm mạnh bao nhiêu, thì có uy lực lớn bấy nhiêu“ (Cũng một đôi lời, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.
Khi niệm của tôi không chính và tâm tính bất ổn, những cảm xúc người thường và chấp trước mà tôi chưa buông bỏ sẽ xâm chiếm tâm trí và làm dao động chính niệm của tôi. Chừng nào tôi còn tự nhắc nhở bản thân vào mọi khoảnh khắc rằng mình là một đệ tử Đại Pháp trợ Sư Chính Pháp, mọi sự can nhiễu sẽ biến mất.
Tôi là đệ tử Đại Pháp trợ Sư Chính Pháp, dùng thiện niệm từ bi cứu độ thế nhân, một đường chính niệm trừ tà linh, dũng mãnh tinh tần, ai dám cản con đường thành Thần của tôi?
Trên đây là những trải nghiệm của tôi trên con đường tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/3/231693.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/19/121496.html
Đăng ngày 30-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.