Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2010] Trước khi đắc Pháp, gần như ngày nào tôi cũng bị chồng ngược đãi, và tôi thường xuyên bị bầm tím khắp cơ thể. Một tháng sau khi kết hôn, chồng tôi bắt đầu có bồ, và vẫn tiếp tục mối quan hệ đó cho đến tận bây giờ. Anh ấy thậm chí còn nói với tôi rằng anh đã từng hẹn hò với năm sáu phụ nữ. Cùng lúc đó, anh ấy cũng lo ngại việc tôi có thể không chung thủy với anh nên giám sát chặt chẽ mọi hoạt động của tôi. Tôi không được phép nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào và tôi thậm chí không thể mua hàng tạp hóa từ một người bán hàng nam.
Năm 1989, chúng tôi được mời tham dự lễ mừng thọ bà tôi tại nhà chị gái tôi. Tôi đợi chồng về nhà để chúng tôi cùng đi, nhưng đã muộn, và tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không về nhà đêm đó. Chúng tôi không có điện thoại cố định lẫn điện thoại di động vào thời điểm đó, do vậy tôi không thể liên lạc với chồng, và tôi quyết định tới nhà chị gái một mình. Khi tôi trở về, chồng tôi đã rất giận dữ và đánh tôi một cách dã man. Kể từ đó, tôi không được phép liên lạc với gia đình mình mà không có sự đồng ý của anh ấy. Anh ấy cũng giới hạn thời gian tôi được phép đi mua hàng tạp hóa. Sau mười năm kết hôn, tôi bị tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần, và tinh thần gần như suy sụp. Tôi đã từng quỳ dưới đất và hỏi ông trời: “Con đã làm gì sai? Tại sao cuộc đời con lại bất công đến vậy?”
Bố mẹ tôi, ba chị gái của tôi và tôi đã may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi cảm thấy như thể tôi đã thay đổi thành một con người khác. Tôi không còn lo lắng nữa, mà trở nên hạnh phúc và vô tư. Ngay cả mối quan hệ với chồng tôi cũng trở nên hài hòa hơn. Nhưng điều đó không kéo dài được lâu. Khi cuộc bức hại bắt đầu năm 1999, chồng tôi có nhiều lý do hơn để đánh chửi tôi. Anh ấy thậm chí còn nói: “Tôi có những mối quan hệ bất chính mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng chẳng đoái hoài đến việc đó. Cô đang phạm tội nghiêm trọng bởi vì cô muốn trở thành một người tốt, chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là cảnh sát ngay lập tức sẽ bỏ tù cô. Tôi cũng có thể yêu cầu họ lục soát nhà bố mẹ cô. Tôi chỉ cần nói với họ rằng có các tài liệu Pháp Luân Công ở đó.” Khi anh ấy nổi giận, anh ấy sẽ không để cho tôi nói. Trước khi tôi đắc Pháp, tôi đã từng hỏi tại sao anh ấy đánh tôi. Anh ấy nói với tôi rằng không có lý do gì, chỉ là vì anh ấy muốn làm như vậy.
Tôi đã từng oán hận bố mẹ chồng bởi vì họ không tới giúp tôi chăm con khi tôi sinh. Nhưng khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã tha thứ cho họ và đối xử tốt với họ. Năm ngoài, khi mẹ chồng tôi ốm, tôi đã đưa bố mẹ chồng về sống cùng chúng tôi để chăm sóc cho bà và giảm gánh nặng cho con cái họ. Tôi cũng thanh toán tiền thuốc men cho họ. Tôi đã tắm và rửa ráy cho mẹ chồng, và chăm sóc cả hai người cẩn thận. Họ đã rất cảm động, và rất cảm kích với tôi.
Khi tôi mất việc năm 2003, chồng tôi không cho tôi đi kiếm việc làm. Anh ấy muốn tôi ở nhà chăm sóc chồng con. Thời gian duy nhất tôi có thể nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Công là khi tôi đi mua sắm ở cửa hàng tạp hóa, và từ năm 2005, tôi bắt đầu phát tài liệu giảng chân tướng và khuyên mọi người làm tam thoái. Cứ năm ngày lại có hai phiên chợ, và tôi tự hứa với mình phải tới cả hai phiên chợ đó để nói với mọi người về cuộc bức hại. Khi tôi tới đó, tôi cố gắng nói chuyện với tất cả những ai mà tôi gặp.
Khi con tôi vào đại học mùa hè năm 2009, tôi nói với một đồng tu rằng tôi không thể tới chợ được nữa, vì tôi định tìm một công việc. Tôi biết rằng một khi con tôi đi học, chồng tôi sẽ không cho phép tôi ra khỏi nhà thường xuyên, nhưng nếu tôi có một công việc, tôi vẫn sẽ có cơ hội nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại. Tôi đã không thanh trừ tâm sợ hãi của mình, và đã bị bắt, bị đưa tới đồn cảnh sát cùng ngày hôm đó. Cảnh sát đe dọa chồng tôi, và nói rằng họ sẽ kết án tôi ba năm lao động cưỡng bức. Họ cũng nói rằng các học viên đã bị đánh đập tới chết ở đó. Chồng tôi hiểu được bản chất tà ác của ĐCSTQ nên anh ấy rất sợ họ. Anh ấy đã trả cho họ 20.000 Nhân dân tệ để tôi được thả.
Sau đó, chồng tôi giám sát tôi thậm chí còn chặt chẽ hơn. Anh ấy đi cùng tôi tới mua sắm ở cửa hiệu tạp hóa, và tôi không có cơ hội giảng chân tướng cho mọi người. Khi mẹ chồng tôi qua đời hai tháng sau đó, chúng tôi đưa bố chồng tôi về sống cùng chúng tôi.
Ngay khi tôi có thể liên lạc lại với gia đình, chị gái tôi bảo tôi hãy phát chính niệm thường xuyên hơn để thanh lý trường không gian của bản thân, thanh trừ cựu thế lực đã khống chế chồng tôi và hủy bỏ mọi cam kết mà tôi có thể đã ký kết với cựu thế lực trước đây để tôi có thể đi theo an bài của Sư phụ. Chị gái tôi cũng đưa cho tôi một tờ Tuần san Minh Huệ để đọc.
Trong một tháng, tôi thấy có sự thay đổi lớn trong thái độ của chồng tôi. Ngay cả khi anh ấy không công khai ủng hộ tôi, anh ấy không còn can nhiễu tôi khi tôi học Pháp, phát chính niệm hay luyện công tại nhà. Tôi không còn lo lắng về thái độ của anh ấy với tôi, và tu luyện bản thân một cách vững vàng. Trước đây tôi đã nghĩ rằng anh ấy ngược đãi tôi bởi vì tôi có nợ nghiệp với anh ấy trong quá khứ, do đó tôi đã thụ động chấp nhận bạo hành của anh ấy. Tôi không nhận ra rằng chính là cựu thế lực đang can nhiễu tôi.
Tôi đã thụ ích rất lớn từ việc đọc Tuần san Minh Huệ. Tôi học được bản chất của từ bi thực sự, và có thể hướng nội bất kỳ khi nào xung đột xảy ra. Khi tôi đang nấu mỳ vào một buổi tối, tôi cho quá nhiều nước vào bát của bố chồng tôi, nhưng không chắt bớt lại. Khi chúng tôi ăn, chồng tôi hỏi: “Tại sao cô lại cho quá nhiều nước vào bát của bố tôi?” Bố chồng tôi bị nặng tai và nghĩ chồng tôi đang bực mình vì tôi nấu quá nhiều nước, do đó ông lấy thêm nước vào bát của mình. Chồng tôi rất giận dữ và dọa sẽ đá tôi. Khi bố chồng tôi rời phòng sau khi ăn xong bát mỳ, chồng tôi giơ chân lên như thể anh ấy định đá tôi, nhưng rồi sau đó lại hạ chân xuống. Tôi hướng nội và nhận ra rằng đó là lỗi của tôi. Tôi biết rằng tôi đã múc quá nhiều nước cho bố chồng và đáng lẽ phải chắt bớt lại. Chồng tôi trở nên rất bực tức, điều đó không tốt cho sức khỏe của anh ấy. Trong quá khứ, tôi sẽ không nghĩ theo cách này, và sẽ bắt đầu tranh cãi với anh ấy.
Bố chồng tôi sau đó đã nói với tôi: “Có lẽ bố chẳng sống ở đây được lâu. Con trai bố quá vô lý và con phải chịu đựng quá nhiều.” Tôi nói với ông: “Bố đừng lo. Con là một học viên hành xử chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Nếu người khác đối xử tệ với con, con sẽ không cảm thấy buồn rầu hay thấy bất công.” Bố chồng tôi ủng hộ tôi tu luyện, và đã nghe các bài giảng Pháp với tôi ba lần. Những người thân bên nhà chồng tôi cũng ủng hộ Đại Pháp và ủng hộ tôi.
Bất kỳ khi nào tâm sợ hãi của tôi xuất hiện, tôi tự hỏi: “Ai đang sợ chứ? Chính là nghiệp lực đang sợ. Hãy thanh trừ nghiệp lực.” Tôi liên tục nhắc nhở bản thân: “Đừng sợ hãi, Sư phụ luôn bên cạnh mình và chăm sóc cho các đệ tử của Ngài mọi lúc” và tôi thanh trừ bất kỳ niệm bất hảo nào bằng cách dùng chính niệm mạnh mẽ.
Tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng. Tôi sẽ không để chúng sinh thất vọng. Tôi cảm ơn sự giúp đỡ của các đồng tu. Tôi sẽ học Pháp, và tu luyện bản thân vững vàng.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/20/232476.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/4/121775.html
Đăng ngày 27-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.