Bài viết của Tịnh Liên, một học viên tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 11-11-2010] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!
Ngày 26 tháng 4 năm 1994 là ngày mà gia đình gồm 6 người của tôi sẽ mãi ghi nhớ. Đó là ngày mà chúng tôi tham dự khóa học đầu tiên trong loạt khóa học 9 ngày của Sư phụ Lý Hồng Chí tại thành phố Trường Xuân.
Sư phụ giảng:
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)
Từ chữa bệnh khỏe người đến chân chính thực tu
Trước khi tham dự khóa học của Sư phụ, tôi bị viêm gan, các vấn đề về dạ dày và nhiễm trùng phổi. Sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và mọi triệu chứng bệnh tật biến mất. Lúc đó, tôi chỉ biết rằng luyện công hằng ngày là quan trọng; tôi không biết chút gì về học Pháp và tu luyện tâm tính.
Ngộ tính của tôi rất kém vào thời điểm đó, do vậy khi tôi cảm thấy không khỏe, tôi không coi đó là một việc tốt và là một phần cần thiết trong quá trình tịnh hóa thân thể. Kết quả là, tôi bắt đầu lo lắng. Khoảng 6 tháng sau, bệnh viêm gan của tôi quay trở lại và tôi tới bệnh viện để kiểm tra.
Mặc dù mọi kết quả xét nghiệm của tôi đều nằm trong mức cho phép, toàn bộ cơ thể tôi trở nên vàng vọt, kể cả đôi mắt. Theo yêu cầu của bác sỹ, tôi tự mình nhập viện. Nhưng bất cứ khi nào nhân viên y tế cố gắng tiêm cho tôi, chân tôi sẽ co giật.
Một đêm, tôi mơ thấy Sư phụ đang ngồi cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc. Khi tôi tỉnh giấc, tôi đột nhiên ngộ ra rằng tôi đang trải qua các triệu chứng của bệnh viêm gan bởi vì Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi, và tôi không nên tiêm hay uống thuốc. Ngộ tính của tôi quả thực là kém! Tôi ngay lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trong một thời gian dài sau đó, nước tiểu của tôi trông giống như dầu đậu nành, nhưng tôi không bận tâm bởi vì tôi biết là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi.
Sau đó, khi tôi tham gia học Pháp nhóm, tôi nhận ra rằng ngộ tính của tôi dường như đã nâng lên. Bất kỳ khi nào tôi trải qua các triệu chứng của bệnh, tôi nhận ra rằng, là một học viên, tôi không có bệnh và chính là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi.
Sư phụ giảng:
“Khi trong tư tưởng [chư vị] có chuyển biến căn bản, thì chúng tôi có thể cấp [cho chư vị]; không chỉ những thứ ấy; sau này chư vị sẽ hiểu rõ ràng minh bạch rằng tôi đã cấp cho mọi người rốt ráo những gì. Tại đây chúng tôi cũng không giảng trị bệnh; nhưng chúng tôi nói điều chỉnh toàn thể thân thể của học viên, sao cho chư vị có thể luyện công.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)
Tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sư phụ bị cáo buộc nhiều điều xấu và các học viên bị tra tấn thường xuyên. Tôi tới Bắc Kinh hai lần khác nhau, trước nguy cơ bị nhưng tên côn đồ của Đảng bức hại. Tôi tới đó để nói cho chính phủ biết sự thật thực sự, và việc luyện tập Pháp Luân Công đã mang lại lợi ích tôi cả tâm lẫn thân.
Lần đầu tiên tôi tới Bắc Kinh, tôi bị bắt và bị đưa tới Sân vận động Phong Đài ở Bắc Kinh, nơi đã có đã có hàng nghìn học viên bị bắt giữ ngoài ý muốn của họ.
Lần thứ hai tôi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, tôi bị bắt cùng 11 học viên khác ngay khi chúng tôi vừa đến Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi bị đưa tới khách sạn Phượng Long, nơi chúng tôi gặp cảnh sát đến từ vùng chúng tôi và họ đưa chúng tôi về nhà. Khi chúng tôi về tới nhà, tất cả chúng tôi đều bị đưa tới các trại tạm giam.
Lúc đó, nó thực sự giống như Sư phụ giảng:
“Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt.”
Tạm dịch:
“Trăm khổ cùng giáng xuống,
Xem sống nổi ra sao.”
(Hồng Ngâm – Khổ kỳ tâm chí)
Cảnh sát sử dụng mọi thủ đoạn để ép chúng tôi viết cam kết bất tu luyện, hứa sẽ dừng tu luyện Pháp Luân Công. Một số học viên đã viết cam kết do bị ép buộc. Một số gia đình sử dụng các mối quan hệ cá nhân để người thân được thả về, trong khi những gia đình khác bị buộc phải trả khoản tiền lớn để đảm bảo người thân của họ được trả tự do.
Trong số tất cả các học viên bị bắt, chỉ có tôi và một vài người khác từ chối viết hối quá thư và do đó bị giam giữ. Một tháng sau, cảnh sát thả tôi sau khi tống tiền 1000 Nhân dân tệ từ gia đình tôi.
Sau khi tôi về nhà, tôi đã gọi điện cho Trưởng phòng Phòng Chính trị và Tư pháp thuộc sở cảnh sát khu vực tôi và yêu cầu ông ấy trả lại tiền mà ông ấy đã tống tiền từ gia đình tôi. Tôi nói với ông ấy: “Nếu ông không trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ lại đến Bắc Kinh lần nữa để thỉnh nguyện. Tôi nói nghiêm túc đấy!”
Ông ấy ngay lập tức gọi điện cho Giám đốc sở cảnh sát và sau đó vị Giám đốc sở cảnh sát này gọi cho thị trưởng nói rằng: “Một học viên Pháp Luân Công đang đe dọa chúng tôi. Nếu chúng tôi không trả lại tiền, ngày mai bà ta sẽ lại đến Bắc Kinh. Xin cho chúng tôi biết ông muốn chúng tôi làm gì.” Thị trưởng trả lời: “Ngày mai hãy trả tiền.”
Một cảnh sát gọi lại cho tôi, nói rằng: “Bà có thể đến đồn cảnh sát lấy tiền, nhưng không được nói cho những người khác biết.” Thay vì nghe lời họ, tôi đã nói cho tất cả mọi người. Ngày hôm sau, hơn chục học viên chúng tôi đến sở cảnh sát yêu cầu cảnh sát trả lại tiền mà họ đã lấy của gia đình chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều lấy lại được tiền. Những người không dám đến không bao giờ lấy lại được tiền.
Đúng như Sư phụ giảng:
“Niệm nhất chính
Ác tựu khoa”
Tạm dịch:
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp“
(Hồng Ngâm II – Phạ xá)
Trợ Sư chính Pháp và cứu nhiều người hơn nữa
Tôi bắt đầu phân phát tài liệu giảng chân tướng từ năm 2001. Lần đầu tiên khi phát tài liệu, tôi leo lên các tầng của một tòa cao tầng. Tôi sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Sau đó đột nhiên tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:
“…còn thật sự Phật là người bảo vệ của vũ trụ, họ sẽ chịu trách nhiệm cho hết thảy nhân tố chính trong vũ trụ.” (Đạo Hàng – Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây Mỹ quốc)
Tôi thầm nghĩ: “Vì mình đang cố gắng tu luyện để trở thành một vị Phật, mình phải có suy nghĩ của một vị Phật. Mình phải loại bỏ tâm sợ hãi.” Kể từ đó, tôi không còn sợ nữa trong khi phát tài liệu Đại pháp.
Năm 2003, người học viên chịu trách nhiệm phân phát tài liệu Đại Pháp trong khu vực chúng tôi chuyển đi, và không có ai tiếp tục công việc của anh ấy. Khi người điều phối đề nghị tôi nhận việc đó, tôi đã nói: “Được, tôi là một học viên lâu năm, đó là trách nhiệm của tôi.” Tôi đã đảm nhiệm việc này kể từ đó.
Trong suốt tám năm qua, dù khó khăn tới mức nào, tôi đều ra ngoài phát tờ rơi ngay khi có thể. Tôi cảm thấy rằng cứu người không thể chậm trễ, và việc cứu chúng sinh phụ thuộc vào việc họ biết được chân tướng.
Mọi việc đều là hảo sự
Đầu năm nay, sau khi tôi phân phát các tài liệu Đại Pháp xong, tôi bị ngã khi đang qua đường. Tôi không thể tự mình đứng dậy, do đó một số người qua đường đã phải giúp tôi. Là một học viên ở độ tuổi 70, tôi cảm thấy may mắn khi mình tu luyện Pháp Luân Công; nếu không tôi hẳn đã gặp rắc rối lớn. Tôi chịu đựng cơn đau và đi bộ về nhà, leo lên năm tầng gác.
Tôi hướng nội để tìm xem lý do tại sao tôi bị ngã và tôi đã làm gì sai. Ngẫm lại một số việc đã xảy ra với tôi gần đây, tôi nhận thấy rằng tâm tính của tôi đã không đề cao trong một thời gian dài. Tôi là kiểu người mà Sư phụ mô tả: người bùng nổ ngay khi họ nghe những lời chỉ trích.
Một ngày nọ, chồng tôi, cũng là một người tu luyện, đã tìm thấy một số cuốn tài liệu nhỏ liên quan đến Pháp Luân Công ở cầu thang. Ngay khi bước vào cửa, ông ấy đã hỏi: “Em phát những tài liệu mà anh thấy ở cầu thang có phải không?” Sau khi tôi nói với ông ấy rằng tôi không phát, ông ấy nhận xét: “Chắc chắn là em rồi.”
Những tình huống tương tự đã xảy ra trong quá khứ. Tôi lớn giọng trả lời ông ấy đầy thách thức: “Thì sao nào? Anh định làm gì?” Ông ấy đã lo lắng nhiều năm về sự an toàn của chúng tôi và bất kỳ khi nào ông ấy tìm thấy tài liệu giảng chân tướng ở cầu thang, ông ấy sẽ gây sự với tôi.
Do vậy, khi tôi nghe ông ấy phàn nàn về những tài liệu này, tôi trở nên rất giận dữ và tranh cãi với ông ấy. Tối hôm đó, khi tôi học Pháp, tôi đã đọc được:
“Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng. Khi đều có thể rất thản nhiên đối mặt với uỷ khuất dẫu lớn đến mấy, đều có thể bất động tâm, đều không tìm cớ cho mình, có rất nhiều việc thậm chí chư vị không cần tranh biện, bởi vì trên con đường tu luyện này của chư vị không có việc ngẫu nhiên nào cả; có lẽ khi nói chuyện với nhau làm xúc động chư vị, có lẽ cái nhân tố để phát sinh mâu thuẫn với chư vị có quan hệ đến lợi ích chính là do Sư phụ đưa vào.” (Giảng Pháp tại Mahattan)
Đọc đoạn Pháp này, tôi đột nhiên nhận ra rằng tranh luận với chồng tôi về vệc ai đúng ai sai trong vấn đề này khiến cả hai chúng tôi đều sai. Đề cao tâm tính là điều quan trọng nhất.
Mặc dù Chính Pháp sắp kết thúc, tôi vẫn chưa buông bỏ được nhiều chấp trước của mình. Tôi cần hướng nội và nỗ lực đề cao tâm tính của mình.
Thánh duyên mà tôi có cùng Sư phụ đã được hình thành cách đây nhiều năm. Hôm nay, mặc dù tôi là một học viên hơn 70 tuổi, sự tôn kính và lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là vô bờ bến. Tôi thực sự nhớ Sư phụ và muốn nhân cơ hội này trong Pháp hội lần thứ Bảy để gửi lời chào tới Sư tôn.
Vì học vấn giới hạn của tôi, một đồng tu đã giúp tôi viết ra những gì tôi muốn nói. Xin chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/11/232314.html
Bản tiếng Anh: [[https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/5/121788.html
Đăng ngày 22-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.