[Minh Huệ] Cuzco, một thành phố cổ nổi tiếng tại Peru, là một trong mười địa điểm lịch sử nổi tiếng trên thế giới. Machu Picchu là một địa điểm lịch sử nổi tiếng của những người thiểu số Nam Mỹ, mà còn được gọi là “thành phố bị mất của Incas”. Thành phố được xây dựng trên một dãy núi rất cao, hiểm trở, có độ cao chừng 3, 800 mét so với mực nước biển. Những nghi vấn là làm thế nào để cho những người thiểu số Nam mỹ này đưa những tảng đá rất lới lên trên triền dốc núi và vẫn có thể đứng nguyên tại đó được.

Hulia, là một người mẹ người thiểu số Nam Mỹ, sống trong một làng rất đẹp trong nội thành của “thành phố bị mất” bao bọc bởi những dãy núi hùng vĩ. Bà ta sinh ra và lớn lên tại đó. Bà ta trống bắp và nuôi súc vật như cừu tại đó suốt năm vất vả, cực nhọc. Tuy nhiên, những đồng bắp không được tốt cho mấy vì đất đai quá cằn cỗi và vùng cao nguyên nào rất khô khan và lạnh lẽo. Hulia và chồng bà ta sống rất cực nhọc. Thậm chí bốn đứa con trai của bà phải xa nhà, đi nơi khác để kiếm sống. Mẹ Halia đã 81 tuổi và bị nhiều bệnh tật, càng làm cho tuổi già nhiều đau đớn hơn. Ðau khổ hơn nữa là bà lại bị điếc tai trong một đêm. Hằng ngày, khi Hulia đứng trước cửa nhà nhìn ra những dãy núi hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp, bà ta vẫn lau nước mắt bằng đôi tay đã cằn cỗi và hy vọng rằng những người con trai của bà sẽ trở về thăm bà.

Một ngày, một trong những người con trai trở về. Bà mẹ già nhìn đứa con yêu quý, khoẻ mạnh với sự kinh ngạc và nóng lòng hỏi căn bệnh đau xương sống trầm trọng ngày xưa làm sao chữa được lành rồi. Nhìn vào đôi mắt héo hắt của người mẹ với những vết nhăn đã hằn sâu dưới lớp da khô cằn, người con trai khóc thút thít. Anh ta chậm chạp đưa người mẹ ra trước sân cỏ và tập cho bà ta thấy năm bài Công Pháp Pháp Luân Ðại Pháp, và sau đó, anh ta nghiêm trang đưa cho mẹ quyển Chuyển Pháp Luân. Khi Hulia mở trang sách đầu tiên của Chuyển Pháp Luân và thấy hình của Sư phụ, nước mắt bà ta lăn dài trên đôi má đen đúa, khô cằn. Bà ta ôm chặt lấy quyển Chuyển Pháp Luân vào ngực và ngước mặt nhìn lên trời cao với đôi môi rung động, mím chặt. Bà ta không thể nói được lời nào, không diễn tả hết những cảm xúc khi đó.

Và vì thế Hulia chia tay cùng ngôi làng nhỏ, nơi bà ta đã sinh ra, lớn lên và sống trong 81 năm, và đi đến Lima, thủ đô của Peru. Vào một ngày nắng ấm cuối tuần, người ta thấy một bà già người thiểu số và người con trai của bà đến một địa điểm tập Pháp Luân Ðại Pháp. Khi giòng nhạc êm ả, nhẹ nhàng vang lên, người mẹ già bắt đầu cuộc hành trình tu luyện của bà. Sau khi tập xong những bài Công Pháp và xem cuốn băng chín bài giảng của Sư phụ, vào ngày hôm sau, đôi tai điếc trước đây của bà có vẻ như đau đau, ngưa ngứa, và sau đó, cả thể giới đồ sộ to lớn chẳng còn im tiếng như những năm dài trước đây, vì ba ta đã nghe lại được rồi, đôi tai điếc nay đã lành. Một lần nữa, nước mắt chảy dài trên đôi má, làn da cằn cỗi. Bà ta không còn nói được nữa, giọng nghẹn ngào, đôi môi mấp máy như muốn cám ơn cùng Sư phụ, người đã cho bà ta cuộc đời thứ hai. Bà ta bây giờ học những sách Pháp Luân Ðại Pháp hơn 5 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà không cần mang kính. Có một tấm hình của Sư phụ được treo trên tường trong phòng bà ta. Mỗi ngày bà ta đứng trước tấm hình của Sư phụ và lặng lẽ nhìn thoáng lâu, và nhẹ nhàng nói “Cám ơn, Sư phụ!”

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/14/54513.html.

Dịch và đăng ngày 19-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share