Bài của một học viên ở Tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2009] Cách đây không lâu, tôi đã giúp đỡ một bạn đồng môn bị rơi vào tình trạng chán nản. Tôi đã học được rất nhiều từ việc đó và muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng môn khác. Xin hãy vui lòng chỉ ra những gì không đúng trong thiển ngộ của tôi.

Vào cuối năm 2003, tôi gặp một nữ đồng tu mà tôi gọi là Anqi. Tôi hơn Anqui vài tuổi. Cả hai chúng tôi đều có một con và bốn người chúng tôi lập thành một nhóm học Pháp hàng tuần trong đó chúng tôi trao đổi tâm đắc thể hội. Thỉnh thoảng, chúng tôi cùng nhau làm ba việc. Chúng tôi đều trân quý mối quan hệ mà Sư Phụ đã an bài cho chúng tôi. Trong 5 năm qua, chúng tôi đều học được rất nhiều ở nhau và duy trì tu luyện tinh tấn. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều trở ngại và khó nạn trong tu luyện. Chúng tôi là những người bạn chân thành của nhau và không bao giờ tranh cãi với nhau.

Trong 6 tháng gần đây, chúng tôi gặp khó khăn trong việc duy trì nhóm học Pháp hàng tuần chủ yếu vì Anqui không tham gia được. Sau khi học Pháp, hầu như lúc nào Anqui cũng phàn nàn về áp lực của gia đình và con cái. Ví dụ, kết quả học tập của con trai cô tồi tệ, con trai cô nghịch máy di động, con trai cô gửi tin nhắn cho bạn gái ở trường học v.v. Chồng cô đổ mọi tội lỗi cho cô và trách mắng cô vì thái độ của con trai họ rồi nhận xét tiêu cực về Pháp Luân Công. Vấn đề này lại dẫn đến vấn đề khác. Cho dù cô đã cố gắng bao nhiêu để học Pháp, phát chính niệm hay nhìn vào trong, tình trạng của cô vẫn không được cải thiện. Vấn đề gia đình thậm chí còn mở rộng ra cả họ hàng.

Tôi luôn nghĩ không tốt về Anqi kể từ khi biết cô ấy. Điều tôi không thích nhất ở cô ấy là tính kiêu ngạo. Tôi nghĩ cô ấy đánh giá quá cao bản thân mình nhưng cô không chịu nổi khổ nạn. Nhưng tôi cũng biết rằng, là một học viên Pháp Luân Công, tôi không được phán xét cô ấy hay vấn đề của cô ấy. Hơn nữa, tôi biết rằng tôi cũng có chấp trước tương tự. Tôi chỉ không đồng tình với giọng điệu và cách cư xử của cô mà thôi. Thật ra, đó là do tâm tật đố, tranh đấu và cách tôi coi thường người khác. Tôi đã biết rằng tôi có những chấp trước như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự quyết tâm dứt bỏ chúng. Thực tế, tôi chỉ than phiền về cô ở sau lưng cô.

Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu tôi giúp cô nhìn vào trong hay khuyên nhủ cô, nhưng thực tế tôi lại đổ lỗi cho cô về những vấn đề đó của cô. Tôi nghĩ, cô không tu luyện tốt và cũng khiến con trai cô bị giảm sút. Đôi lúc tôi còn nghĩ rằng cô ấy đáng bị như vậy và cảm thấy mừng rằng giờ cô ấy đang phải gánh chịu những gì cô ấy đã “gieo”. Sau vài tuần, việc giải quyết những vấn đề này của cô chỉ tiến triển được chút ít.

Mãi đến tận vài ngày trước, tôi mới chợt nhận ra rằng những vấn đề mà cô đã gặp phải trong suốt thời gian dài có thể không phải chỉ là do một mình cô gây ra. Tôi cũng phải chịu trách nhiệm với những việc đó. Thêm vào đó, chúng tôi đã giúp đỡ nhau và đồng hành cùng nhau trong suốt hành trình Chính Pháp. Cô ấy đã giúp đỡ tôi khi tôi rơi vào tỉnh cảnh tuyệt vọng. Không biết chúng tôi đã biết nhau từ bao nhiêu đời trước! Giờ đây, cô ấy đang gặp khổ nạn trong đời này, tôi lại nghĩ tiêu cực về cô ấy. Có phải tôi đang trợ giúp nhân tố tà ác từ không gian khác không?

Ngay khi nhận ra điều này, tôi lập tức ngồi song bàn và phát chính niệm. Cho dù tình trạng tu luyện của chúng tôi có như thế nào, tôi sẽ không cho phép sinh mệnh tà ác ở không gian khác chia rẽ tôi và đồng tu khác. Tôi sẽ hoàn toàn giải thể mọi can nhiễu, tà ác, hắc thủ và tà linh cộng sản đang bức hại bạn đồng tu và can nhiễu đến việc thực hiện 3 việc của chúng tôi. Tôi cũng cố gắng liên hệ với Anqi và vứt bỏ mọi suy nghĩ, niệm đầu xấu, chấp trước và nghiệp tư tưởng trong không gian này. Tiếp đó, lần đầu tiên tôi bắt đầu coi vấn đề của cô ấy như là vấn đề của mình với một tâm vô ngã. (Thật ra, làm việc đó không khó. Chừng nào chúng ta còn thực tu chính mình, Sư Phụ sẽ gỡ bỏ những nhân tố xấu ở không gian khác cho chúng ta). Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy và trầm tĩnh phân tích xem cô ấy đã làm điều gì không đúng. Làm thế nào để tôi có thể tiếp cận với cô? Làm thế nào để tôi có thể trình bày những vấn đề của cô theo cách mà cô có thể tiếp thu đuợc? Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và lâu trước khi nói chuyện với cô.

Một hôm, tôi nhận được một email khác của cô ấy. Như thường lệ, cô kể về nỗi thống khổ của mình trong thư. Thêm vào đó, tình hình đã trở nên xấu hơn. Cô cảm thấy rằng cô không còn có thể đối diện với chồng cô được nữa. Cô không còn chịu áp lực được nữa. Cô cảm thấy cả cô và con trai cô đều suy sụp. Cô nhờ tôi giúp đỡ. Trước đây, cô không bao giờ cầu xin tôi giúp đỡ với giọng điệu này. Ngay lập tức tôi đòi gặp cô trực tiếp. Trong quá khứ, cô kêu ca rất nhiều và là người dẫn dắt câu chuyện. Lần này tôi dẫn dắt câu chuyện với việc chia sẻ vấn đề tôi gặp phải ở gia đình và những kinh nghiệm của tôi với tư cách là một người tu luyện với con trai tôi. Tiếp đó, tôi trang trọng chỉ ra sơ hở trong việc học Pháp gần đây của cô. Cùng lúc, tôi cố gắng hết sức để khuyến khích cô ấy nhìn vào trong và gia trì chính niệm. Tôi không chuẩn bị cho buổi nói chuyện nhưng tôi nhận thấy rằng suy nghĩ của tôi cứ mở rộng ra và Pháp triển hiện ngày một rõ ràng hơn với tôi. Tôi cũng nhận thấy chính niệm của tôi trở nên rất mạnh. Khi chúng tôi tạm biệt nhau, cô gật đầu đồng ý như thể cô hiểu những gì tôi nói.

Ngày hôm sau, cô xuất hiện ở nhóm học Pháp chung của chúng tôi đầy tự tin và hạnh phúc. Vẻ buồn bã và bất lực trên mặt đã biến mất. Cô nói với chính niệm mạnh mẽ “Cuối cùng tôi cũng hiểu. Tôi đã coi những vấn đề trong cuộc sống là xấu. Tôi cố gắng giải quyết nó bằng cách học Pháp và làm 3 việc. Tôi học Pháp với truy cầu. Kết quả là, tôi càng truy cầu nhiều thì hoàn cảnh của tôi càng tồi tệ. Cho dù tôi gặp việc tốt hay xấu, đối với một người tu luyện đó đều là tốt cả. Sư Phụ đã dạy chúng ta điều đó. Đó là một quan niệm nhầm lẫn của tôi” Tôi thực sự mừng cho cô ấy.

Hôm sau, một suy nghĩ chợt léo lên trong tâm trí tôi khi tôi đang ngồi ở tư thế song bàn. Ồ, tôi cũng có vấn đề giống như Anqi. Đã một thời gian dài, tôi coi những khó chịu về thân thể, nghiệp tư tưởng và tất cả những khó khăn, vướng mắc trong cuộc sống đều là điều xấu. Do đó, ở một mức độ nào đó, tôi đã cảm thấy chán nản và buông lơi tu luyện. Tôi không hiểu rằng: Giai đoạn tu luyện ban đầu của tôi rất dễ dàng và tuyệt vời. Vì sao nó lại trở nên ngày một khó khăn như vậy? Suốt một thời gian dài, câu hỏi này đã khiến tôi băn khoăn và vì nó mà tóc tôi ngả màu. Nhưng tôi lại quá kiêu hãnh để chia sẻ vấn đề của mình. Các bạn đồng tu có thể nghĩ là tôi đã làm tốt nhưng tôi đã cảm thấy thật là mệt mỏi.

Nguyên nhân gốc rễ là tôi không hiểu được bản chất của tu luyện. Tôi đã giữ phần con người bằng một tay và níu phần thần bằng tay kia. Tôi sợ bị thiệt thòi về lợi ích. Tôi đã quen với việc coi những điều không vừa ý là xấu. Do đó, tôi cố gắng làm mọi việc một cách cẩn thận và hoàn hảo để tránh những việc phiền phức. Tôi cũng đã học Pháp với truy cầu để có thể cải thiện hoàn cảnh qua tu luyện. Sao tôi có thể tự gọi mình là học viên Pháp Luân Công với ý nghĩ dơ bẩn như vậy chứ? Nói một cách nghiêm trọng, tôi đã hướng ngoại mà cầu và đã tu luyện theo đường tà.

Tôi chân thành biết ơn Anqi đã chỉ ra chấp trước to lớn này cho tôi. Tôi đã học nhiều sách và kinh văn Đại Pháp. Tôi đã nghĩ khó mà xác định được cái gì cản trở tôi tiến lên trên con đường tu luyện, nhưng tôi không đạt đến sự hiểu biết thâm sâu hơn về Pháp hay ít nhất cũng không hiểu rõ ràng như bây giờ. Tôi nghĩ rằng tôi đã giúp đỡ Anqi nhưng rốt cuộc thì cô ấy còn giúp đỡ tôi nhiều hơn. Sư Phụ hẳn đã giúp tôi bằng cách này và điểm hóa cho tôi rằng giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ bản thân mình. Khi tôi đề cao tâm tính, những thứ khác như là nhận thức về Pháp, cũng được đề cao lên. Từ bi vô ngã, vứt bỏ cái tôi và xóa bỏ khoảng cách giữa các học viên là rất quan trọng để hình thành một chỉnh thể và đề cao theo chỉnh thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/29/209203.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/8/111409.html
Đăng ngày 24-10-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share