Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Tân Cương.

[MINH HUỆ 29-09-2009] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1996 và lập gia đình vào năm 1998. Trước khi cuộc bức hại xảy ra vào năm 1999, tôi tu luyện rất tinh tấn. Vợ tôi cũng là một học viên. Vì một lý do nào đó, tôi có một chấp trước vào sắc dục mạnh mẽ và rất khó vứt bỏ nó. Tôi càng nóng lòng muốn vứt bỏ nó, thì nó dường như càng mạnh hơn. Đôi khi tôi tự hỏi mình: Mình đã sẵn sàng từ bỏ sắc dục chưa? Tuy nhiên tôi cảm thấy trong tâm rằng tôi chưa muốn đoạn tuyệt với nó. Tôi thường tự ép buộc mình không nhìn, không nghe và không nghĩ đến bất cứ cái gì liên quan đến sắc dục. Một lần tôi đang ăn ở bên ngoài và có một cô gái trẻ ngồi đối diện với tôi. Để không bị lay động bởi sắc dục, tôi đã giữ cho đầu mình cúi xuống cho tới khi tôi ăn xong, do đó tôi thậm chí không biết cô ta trông như thế nào. Ngay cả như vậy, tôi vẫn không thể vứt bỏ sắc dục. Đôi khi tôi nghĩ rằng có thể tôi đã tích tụ nhiều nghiệp trong những đời trước và đó là lý do tại sao tôi phải chịu đựng những khổ nạn như thế này.

Thời gian ngắn sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi bị ĐCSTQ tà ác bắt giam, và sau đó bị kết án nặng. Trước khi tôi được phóng thích, những nhân viên trong tù đã cho chúng tôi xem một số đoạn phim về năm mới; một số đoạn khiêu dâm. Tôi biết tôi không nên xem chúng, nhưng tôi không thể trừ khử chấp trước sắc dục của tôi và cuối cùng tôi đã xem chúng. Kết quả là, chấp trước này thậm chí đã trở nên mạnh hơn. Sau đó tôi phát triển một chấp trước khác: Chính bởi vì từ lâu tôi không có cuộc sống vợ chồng mà tôi không thể nhìn rõ bản chất của những thứ đó, và tại vì tôi khao khát nó và không thể buông bỏ nó. Chấp trước này đã trở nên rất mạnh.

Tôi sử dụng chấp trước này như một cái cớ, nhưng đồng thời, tôi cũng muốn từ bỏ chấp trước sắc dục này. Vợ tôi chưa bao giờ đầu hàng tà ác trong cuộc bức hại và cô ấy có chính niệm rất mạnh. Cô ấy cho tôi một vài lời khuyên tích cực về vấn đề này, nhưng sau đó tôi không thể kiểm soát bản thân và xem những trang web khiêu dâm. Ban đầu, tôi chỉ nhìn hình ảnh và khi nhìn chúng tôi nói với bản thân: Có gì đáng nhìn đâu. Ngươi không thể vứt bỏ nó ư? Sau khi xem các trang web đó, tôi đã hối tiếc về điều tôi đã làm. Nhưng không lâu sau đó, tôi lại xem những trang web đó, và nghĩ với bản thân rằng tôi phải từ bỏ chấp trước sắc dục trong khi xem nó. Điều này lặp đi lặp lại và tôi không thể nhớ là bao nhiêu lần đã xảy ra. Tôi cảm thấy khổ sở lúc đó. Cảm thấy rằng tôi sẽ thất bại trong việc tu luyện. Đại Pháp quá tuyệt vời và cơ hội thật quí giá, tôi sẽ để cơ hội đó trôi qua mất ư? Tôi cảm thấy rằng ý chí của tôi rất yếu. Tại sao tôi không thể loại bỏ chấp trước này?

Đôi khi tôi tự khuyến khích bản thân: Trong tù, có một giai đoạn thời gian tôi có thể tạo được một môi trường tốt. Tôi thường thức dậy lúc bốn giờ sáng, tập công trong hai giờ, và đọc thuộc Pháp trong hai giờ. Môi trường xung quanh thật tà ác, nhưng tôi có thể làm những việc này. Điều này cho thấy tôi có một ý chí mạnh mẽ. Đôi khi tôi thật sự buồn ngủ, và để không bị ngủ thiếp đi khi nhẩm thuộc Pháp, tôi liên tục đi lại trong phòng. Ngay cả khi tôi không tỉnh táo khi đọc thuộc Pháp, tôi cũng không ngủ, và không để cho mình ngủ. Tôi nghĩ với bản thân rằng nếu không có lần đầu tiên, thì sẽ không có lần thứ hai. Bằng cách này, sự buồn ngủ của tôi biến mất nhanh chóng. Tại sao tôi không có một ý chí mạnh như thế bây giờ?

Một lần tôi gặp phải một sự việc rất nghiêm trọng khi tôi đi công tác một mình. Ngay sau khi tôi đăng ký khách sạn, tôi nhận được một cuộc điện thoại gọi từ một phụ nữ trẻ hỏi tôi rằng có muốn có một vài dịch vụ đặc biệt hay không. Tôi từ chối mà không do dự. Tuy nhiên, tôi không thể không gọi tổng đài và hỏi họ có cung cấp dịch vụ đặc biệt hay không. Tâm tôi khuấy động và tâm trí tôi để sự tưởng tượng chạy loạn, và tôi gọi cho một người phụ nữ trẻ. Cô ta đến, nhưng không muốn nói chuyện với tôi, và nói nếu tôi muốn trò chuyện, thì tôi nên đi tới một câu lạc bộ đêm. Tôi chuyển qua một phụ nữ khác, nhưng cô ấy cũng cư xử đúng như vậy. Do đó cuối cùng tôi cũng phải từ bỏ.

Khi đã trở nên tỉnh táo, tôi thấy hối tiếc sâu sắc. Tôi đang làm gì vậy?

Tôi cảm thấy thật sự khổ sở. Mỗi lần tôi phạm lỗi, cơ thể tôi sẽ phản ứng mạnh mẽ, và sắc mặt tôi trở nên càng ngày càng xấu. Tôi cảm thấy tức ngực như thể nó được nhồi đầy rác rưởi. Sau đó ngay cả bề ngoài của tôi cũng biến đổi. Người Trung Quốc cổ đại nói rằng bề ngoài của một người là sự phản ánh của tâm người ấy. Nó thật sự đúng như vậy.

Tôi nhớ những ngày đầu khi tôi bắt đầu tu luyện. Lúc đó, tôi không có được nhận thức sâu sắc về Pháp nhưng tôi rất tinh tấn. Mỗi ngày, tôi học Pháp hơn mười tiếng, và tôi thường nghe Pháp khi tôi đang ăn và đi bộ. Trong giấc mơ của tôi, tôi thường nhìn thấy mình đang cố gắng tiến về phía trước, vượt qua từng người một. Nhưng bây giờ tôi thật là mê muội và mất lý trí. Tôi biết rằng cựu thế lực quyết tâm hủy diệt tôi. Chúng xem thường tôi. Nhưng tôi không được xem thường mình! Trong vũ trụ này, nó tùy thuộc vào cá nhân điều gì người ấy muốn và điều gì người ấy theo đuổi. Khi tôi quyết tâm buông bỏ chấp trước này, Sư Phụ chắc chắn sẽ giúp tôi. Nếu tôi đắm chìm trong sắc dục, tà ác sẽ tới để hại tôi.

Tôi đang làm gì! Tôi thật sự tồi tệ, thực sự không xứng đáng với những đau khổ mà Sư Phụ đã gánh chịu. Tôi không thể tiếp tục như thế này. Khi tôi viết bài này, nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

Một vài ngày trước, tôi đã xóa toàn bộ những bức ảnh khiêu dâm khỏi máy tính của tôi. Khi tôi đang xóa chúng, tôi có thể cảm nhận được sự khao khát và chấp trước về chúng. Tôi biết nó là tín tức được đưa vào đầu tôi bởi những sinh mệnh xấu xa của sắc dục trong những không gian khác. Chúng muốn sống, nhưng tôi là người làm chủ thân thể và tư tưởng của mình, và tôi là người có tiếng nói cuối cùng. Tôi sẽ không mê muội như trước nữa. Tôi muốn làm một sinh mệnh hoàn toàn đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Do đó, tôi phải dứt bỏ chấp trước vào sắc dục.

Tôi nghĩ về nguyên nhân vì sao tôi lại trở nên thế này; chính là vì chấp trước của tôi quá lớn. Tuy nhiên, tôi hiểu rõ các nguyên lý của Pháp, và tôi không muốn bị hủy diệt trong tương lai. Khi tôi có quyết tâm cao, tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này. Tôi cũng hiểu rằng tôi là người mà quyết định điều gì mình muốn. Chỉ khi tâm tôi sai lệch thì những sinh mệnh xấu mới tìm được cơ hội để gia tăng chấp trước của tôi. Khi tâm tôi chân chính, Sư Phụ sẽ giúp tôi.

Tôi hiểu rằng nó đơn giản là không thể vứt bỏ chấp trước sắc dục khi mà một người đồng thời bám víu vào chấp trước này. Nó giống như nghiện ma túy, một người không thể nghĩ tới việc bỏ được cơn nghiện của họ trong khi anh ta đắm chìm bản thân trong thuốc phiện. Chỉ có một cách bỏ được thói nghiện, và đó là dừng dùng thuốc. Và giữ mình trong sạch khỏi thuốc phiện trong cả hành động và ý nghĩ. Những chấp trước và dục vọng không thể từ bỏ được bằng cách thỏa mãn chúng. Một khi chúng được thỏa mãn, chúng sẽ trở nên lớn hơn. Giống như một người hút thuốc, họ có thể cảm thấy thỏa mãn bởi việc chỉ hút một điếu một ngày lúc ban đầu; một khi được thỏa mãn, anh ta sẽ muốn hút nữa và cuối cùng anh ta sẽ chỉ cảm thấy thoải mái khi anh ta hút một bao một ngày. Thực sự, để cố gắng từ bỏ chấp trước vào sắc dục trong quá trình hưởng thụ nó thì nó không khác gì hơn là thỏa mãn sắc dục theo một cách suy đồi. Nó chính là tự đánh lừa mình. Do đó tôi không được nhìn những phụ nữ đẹp khi tôi đi trên phố nữa. Trong quá khứ, tôi nghĩ những thứ như vậy là quá vặt vãnh để phải chú ý tới. Tuy nhiên bất kỳ chấp trước nào, nếu không buông bỏ sẽ trở nên lớn hơn. Mục đích tu luyện của tôi là gì? Khi tôi nghĩ về điều này, tôi sẽ có quyết tâm và sức mạnh để không nhìn nhưng người khác giới xinh đẹp.

Tôi rất rõ ràng về những sự thực này, và tôi sẽ làm tốt. Khi một tà niệm nổi lên trong đầu, tôi sẽ tiêu diệt nó bằng chính niệm. Tôi sẽ trực tiếp đo lường bản thân trong mọi việc tôi làm với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Trong suốt quá trình, nhiều lần tôi đã tự hỏi bản thân: Tại sao tôi tu luyện? Điều gì đã làm cảm động tâm tôi và khuyến khích tôi tu luyện lúc ban đầu? Có phải chỉ là để trở thành một người thường không? Tu luyện không phải là một trò chơi. Bất cứ ý nghĩ sai trái nào cũng sẽ chiêu mời khổ nạn và sự hủy hoại không thể tránh được, điều mà cực kỳ nghiêm túc và cực kỳ nguy hiểm.

Tôi biết rằng các đồng tu ở hải ngoại làm việc ngày đêm để trợ Sư Chính Pháp. Tôi cảm thấy thật sự xấu hổ rằng tôi vẫn nghĩ về những thứ dơ bẩn như thế chứ chưa kể đến theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi cũng biết rằng những học viên ở hải ngoại coi thường những người như tôi, người mà đã đi lệch sang đường tà và nhiều lần phạm lỗi trong cuộc sống cá nhân. Tuy nhiên, để cho chư thần coi trọng tôi, tôi phải làm tốt và ít nhất có được đạo đức cơ bản của đệ tử Đại Pháp.

Sư Phụ đã làm những gì mà Sư Phụ dự định làm, nhưng nếu chúng ta không tu luyện tâm tính, Sư Phụ sẽ không thể trực tiếp nâng chúng ta lên. Sư Phụ muốn chúng ta tu luyện lên trên, và Người đã dạy chúng ta cách tu luyện mà có thể để lại cùng với vũ trụ và có thể giúp chúng ta chuyển hóa tất cả những thứ cần thiết. Một người có thể tiến lên hay không được quyết định bởi sự lựa chọn riêng của họ khi trải qua khảo nghiệm trong tu luyện. Trong vũ trụ này có tồn tại đồng thời cả hai nhân tố tích cực và tiêu cực, nó tùy thuộc vào mỗi cá nhân quyết định điều gì họ muốn và điều gì họ theo đuổi. Một người phải chịu trách nhiệm cho hậu quả mà họ đã làm.

Một điểm nữa; trong quá khứ tôi chưa bao giờ dám gọi mình là đệ tử Đại Pháp và cảm thấy tôi không xứng đáng với danh hiệu. Trong tù, ngay cả khi tôi đang làm tốt và tất cả các bạn tù ở cùng phòng đang tập động tác do tôi dạy, tôi cũng không dám gọi mình là đệ tử Đại Pháp. Tuy nhiên, từ nay trở đi, tôi sẽ yêu cầu bản thân mình tuân thủ theo những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm và yêu cầu bản thân thực sự trở thành một đệ tử Đại Pháp.

Ở trên chỉ là sự nhận thức của tôi ở giai đoạn hiện nay. Xin vui lòng chỉ ra những chỗ chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/29/209115.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/18/111682.html
Đăng ngày: 23-10-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share