Bài của một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp từ thành phố Huludao, tĩnh Liễu Ninh, Trung Quốc

[Minh Huệ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2002 sau khi được nghe một đồng tu giảng rõ sự thật với tôi. Trước đó, tôi bị gạt bỡi những lời lừa dối của chính quyền. Trong thời gian đó, các đài truyền hình khắp nước đều chiếu cảnh giả tạo ‘tự thiêu Thiên An Môn’ suốt ngày. Những cảnh tượng gớm ghiết đó khiến dân chúng phẩn nộ, và mọi người đều nói về nó mỗi ngày.Đó là một ví dụ những điều lừa bịp mà chế độ Giang đã phạm phải và sử dụng những phương tiện đáng sợ để làm cho dân chúng chán ghét Pháp Luân Công.

Nhưng trong hai năm sau đó, khắp nơi mà tôi đi đến, tôi nhìn thấy những truyền đơn biểu ngữ viết rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và ‘Chân Thiện Nhẫn’. Tôi rất cãm động vì các đồng tu, họ không những không từ bỏ đức tin của họ dưới áp lực ghê gớm đó, mà trái lại đã kiên trì trong cố gắng nói với dân chúng biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn đi tìm hiễu thật ra Pháp Luân Công là gì và những người đồng tu này là ai.

Không bao lâu sau đó, tôi được biết một đồng tu. Anh ta giải thích cho tôi chính quyền đã bày đặt chuyện tự thiêu Thiên An Môn để vu vạ cho Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta nói với tôi những câu chuyện về sự tốt đẹp và mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp, và nó dạy dân chúng trở nên thiện lành hơn. Tôi thật rất cãm động và bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi học những lời nói hiền từ với một trái tim trong sạch của Sư phụ và bị lôi cuốn bỡi những lời dạy cao sâu. Đại Pháp cho tôi một sự hiểu biết về ý nghĩa thật của đời người. Tôi đấm mình trong Đại Pháp, và nó thanh hóa tôi từ thể chất đến tinh thần. Tôi biết ơn sâu xa các đồng tu mà đã không quản hiễm nguy tánh mạng của mình để nói cho tôi biết về sự thật và cứu độ tôi. Tôi cương quyết trở nên một đồng tu thật sự.

Trong thời gian đó, tôi chỉ đọc Chuyển Pháp Luân một vài lần. Tôi không biết tập năm bài công pháp như thế nào. Tôi chỉ nghiêm khắc với chính mình đi theo những lời dạy và làm những gì Sư phụ kêu chúng ta làm: làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi tạo ra một poster năm trang nói lên kinh nghiệm của tôi với Pháp Luân Đại Pháp, nó dạy dân chúng có đạo đức, và sự tự thiêu tại Thiên An Môn là do chính quyền bày đặt ra. Tôi cũng làm mười poster viết lên rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và ‘Chân Thiện Nhẫn’. Sau nữa đêm, tôi đi đến nơi chợ để dán chúng lên. Đó là vào mùa đông, ngoài trời rất lạnh. Trên con đường trở về nhà, tôi còn không dám thò bàn tay không ra trong gió lạnh .

Sau đó người đồng tu mà đã cho tôi quyển Chuyển Pháp Luân bị bắt. Tôi không còn biết một đồng tu nào khác. Một ngày kia, trong khi nói chuyện với một người, tôi biết được ra một đồng tu khác. Tôi đi đến nhà cô ta. Cô ta không từ chối tiếp chuyện tôi, nhưng cô ta nói rằng cô sợ quá không dám tập luyện tiếp. Điều hay là cô cho tôi mượn tất cả những sách Pháp Luân Đại Pháp mà cô có. Mỗi khi tôi có một chút thời giờ là tôi đọc tất cả các quyển sách sau lưng ông chồng của tôi. Tôi đọc xong tất cả các sách (có hơn một chục quyển) trong một thời gian ngắn. Tôi đọc các sách, đọc đi đọc lại. Tôi cũng học biết làm sao tập các bài công pháp dựa theo những hình ảnh trong một trong các cuốn sách. Đúng như lời Sư phụ dạy: Khi tôi tập những bài Công pháp, các động tác của tôi chuyển theo khí cơ. Vì tôi không biết các đồng tu khác, tôi không có được những bài kinh văn mới của Sư phụ, mạn lưới Minh huệ hoặc những tài liệu làm sáng tỏ sự thật khác. Dùng giấy đỏ và xanh, tôi làm những posters đề rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và ‘Chân Thiện Nhẫn’. Sau đó tôi treo chúng lên những nơi công cộng khác nhau. Tôi cũng dùng bút vẽ viết ‘Chân Thiện Nhẫn’ màu đỏ trên các bức tường.

Tôi làm tất cả những điều ấy một mình tôi. Khi tôi cảm thấy cô đơn, Sư phụ cho tôi một sự hướng dẫn trong những giấc mơ của tôi, cho tôi những cơ hội để vượt qua những trắc nghiệm về tâm tính, và cho tôi thấy nhiều điều trong những không gian khác. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi tiến bộ khá nhiều. Tôi biết một người tu phải làm gì trong thời Chính Pháp. Tôi bắt đầu đi nói với người ta sự thật về Pháp Luân Đại Pháp mặt đối mặt, bắt đầu với cha mẹ tôi, người anh lớn của tôi và chị tôi. Đầu tiên họ không đồng ý với tôi và rất nhỏ nhen với tôi. Cha tôi “lên lớp” cho tôi mỗi khi chúng tôi ngồi chung nhau. Tôi làm sáng tỏ sự thật với ông, nhưng thay vì nghe tôi ông liền la lối tôi. Tôi từ chối bỏ cuộc. Tôi kiên nhẫn nói với họ sự thật mãi mãi. Sau nhiều lần, thái độ của họ thay đỗi. Lúc bấy giờ nhờ ơn Sự phụ dẫn dắt, tôi biết được một đồng tu khác. Chị này khá tinh tấn trong sự tu luyện và cung cấp cho tôi những kinh văn mới của Sư phụ, mở được mạn lưới Minh Huệ, và những tài liệu làm sáng tỏ sự thật khác. Tôi đọc tất cả các kinh văn mới của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng tôi đang tiến bộ rất nhanh. Giống như Sư phụ đang nắm tay tôi, giúp tôi thăng tiến.

Người chị lớn của tôi bắt đầu có những triệu chứng của đứng tim. Chị dùng nhiều thứ thuốc, nhưng không thứ nào có hiệu quả. Chị rất khổ tâm. Tôi nói với chị về cái lực mầu nhiệm về trị bệnh của Đại Pháp. Chị muốn nghe thêm. Tôi cho chị mượn quyển sách Chuyển Pháp Luân của tôi. Vì chị có một căn cơ tốt nên khi vừa bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã từ bi tiêu trừ nghiệp lực cho chị. Trong nhiều ngày, tất cả những triệu chứng của chị đều biến mất! Người em gái của anh rễ tôi gần mất mạng cách đó nữa năm do một sự nhầm lẫn của nhà thương. Tai nạn đó đã khiến cho cô ta chân tay không có sức lực. Cô ta chỉ có thể nằm dài trên giường, và cả không cầm nổi một ly nước. Cả gia đình cô ta cảm thấy vô vọng và chuẩn bị ma chay cho cô ta. Anh rễ tôi thấy việc xảy ra đối với chị tôi. Anh mời cô em gái đến nhà anh ta để cô ấy có thể nhìn những hình dạy tập Công trong sách của Sư phụ. Cô ta nói với họ là những bức hình này như sống, và có thể di động. Họ rất ngạc nhiên và gọi ngay tôi đến dù là đang giữa đêm. Tôi đã và đang tập được khoảng một năm nên hiểu được việc xảy ra. Tôi nói với cô ta là điều mà cô ta thấy là thật. Cô ta được cái duyên tu tập Pháp Luân Đại Pháp. Để giúp cô ta có được một đức tin mạnh, Sư phụ đã cho cô ta thấy một số điều. Sau khi cô ta ở lại nhà chị tôi trong bảy ngày, cô ta lấy lại được khả năng bước đi. Cô ta trở về nhà và trong chưa đầy một tháng, cô ta có thể lại nấu nướng và giặt giủ áo quần. Cô ta và chị tôi bắt đầu học tập công với tôi. Chị tôi bỏ tập sau một thời gian, nhưng cô ta thì không. Trong vòng nữa năm, cô ta mạnh khỏe đến độ có thể làm tòan tất các công chuyện đồng áng trên một mẫu đất ruộng của cô ta, trong khi chồng của cô ta thì làm việc một nơi khác.

Nhìn thấy những gì xảy ra, thân nhân, bạn bè, và hàng xóm bắt đầu đặt câu hỏi với chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một cơ hội lớn lao cho chúng tôi để làm sáng tỏ sự thật với họ. Chúng tôi trã lời tất cả các câu hỏi của họ. Dân chúng quanh chúng tôi đều biết là chúng tôi tập Pháp Luân Công. Nhiều người còn mượn chúng tôi Chuyển Pháp Luân để đọc.

Lúc bấy giờ, nữa năm sau khi tôi bắt đầu tập Công, chồng tôi biết được. Anh làm khó với tôi. Anh muốn ly dị với tôi. Anh chưởi mắng tôi và đánh tôi. Tôi thể theo Pháp và nhẫn được hành vi của anh ta. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi còn nóng tánh hơn chồng tôi nữa, và tôi sẽ không cho phép anh ta nói một lời gì xấu đối với tôi. Tôi tiếp tục nói với anh ta sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta vẫn không nghe và buộc tôi phải bỏ tu luyện. Tôi nói rõ với anh ta rằng không ai có thể ngưng tôi tập luyện. Nếu anh muốn ly dị với tôi, thì chúng tôi có thể đi ra tòa. Tôi có thể nhẫn và không đánh trã lại khi tôi bị đánh và chưỡi mắng. Một ngày kia anh ta nhảy lên giường và đấm vào tôi. Tôi không lên một tiếng khóc nào. Tôi biết đó là một trắc nghiệm mà tôi phải vượt qua, nhưng tôi cảm thấy tủi thân và tôi khóc thầm trong tâm. Anh ta đánh tôi chán rồi, anh ngồi xuống và thở dóc vì giận. Trên bề mặt tôi có thể nhẫn được. Nhưng sâu bên trong tôi cảm thấy buồn và giận. Anh lại bắt đầu đánh tôi. Lúc bấy giờ, con trai tôi đi vào phòng và nhìn thấy điều gì xảy ra. Nó đã đọc hai lần quyển Chuyển Pháp Luân và hiểu được rằng một người tu không được đánh trã khi bị đánh chưởi. Nó quay mặt đi nơi khác và bắt đầu khóc. Chồng tôi ngưng đánh tôi. Những giọt nước mắt hờn giận chảy dài trên má tôi. Sau này tôi hiễu ra rằng tôi không thật sự nhẫn. Trong ‘Thế nào là Nhẫn?’ Sư phụ dạy:

Nhẫn là cái chìa khóa để thăng tiến tâm tính. Nhẫn với giận hờn, hoặc nước mắt là cái nhẫn của người thường mà còn chấp trước về mình. Nhẫn hoàn toàn với không hờn không giận là cái nhẫn của người tu.

Sau đó, trong nhiều trường hợp tương tợ, tôi khá hơn và thật sự nhẫn. Sau khi tôi buông bỏ được cái chấp trước này, nó không còn nặng nề nữa đối với tôi. Khi anh vui vẽ, tôi nói cho anh sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Anh nói, ‘Tôi chỉ là lo cho em. Nếu em bị bắt và tôi mất việc làm, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền. Nếu em bị kêu án tù, em sẽ phải chịu đau đớn khổ sở lắm. Hãy tập ở trong nhà thôi, và đừng đi ra ngoài và nói với người ta về nó.’ Tôi hiểu được ý của anh ta. Anh ta không hiễu rằng một người tu là có một trình độ đạo đức rất cao và sẳn sàng nói cho người khác biết về Pháp Luân Đại Pháp là vì nó tốt như vậy. Là người tu trong thời chính Pháp, đó là trách nhiệm của chúng ta phải nói lên sự thật với mọi người để cứu độ họ.

Tôi không muốn anh ta lo lắng về tôi. Như vậy sau khi anh ta đi ngủ và tôi phát chính Niệm xong vào 12 giờ đêm, tôi ra ngòai đi phát một số tài liệu làm sáng tỏ sự thật. Tôi chỉ có một tư tưởng là cứu độ chúng sinh. Trong đêm rất yên tĩnh, tôi cảm thấy an tâm đi một mình. Cho dù trời bên ngoài tối đen và đường đất khó khăn, tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng và không bao giờ bị nguy hiễm. Một đêm tôi đi bỏ những tài liệu nói lên sự thật về Pháp Luân Đại Pháp ở mỗi nhà trong một ngôi làng nọ. Trên đường trở về nhà, tôi đi chậm lại để nhìn phong cảnh về đêm. Một người bước ra từ nơi một ngôi nhà và bắt đầu đi theo tôi. Tôi bước đi nhanh hơn và bắt đầu phát chính Niệm. Sau một chập tôi nhìn lại sau và không còn thấy y. Tôi ngưng phát chính Niệm. Khi tôi về gần đến nhà tôi, người đó lại xuất hiện ngay trước mặt tôi. Ông ta đã đi một con đường tắc. Lúc bấy giờ một chiếc moto chạy trờ tới từ phía sau mở đèn sáng choang. Tôi hơi sợ và tim tôi đập mạnh. Tôi bước qua một bên để trốn trong một nơi tối hơn. Khi chiếc moto qua rồi, tôi chạy lẹ vào trong nhà và khóa cửa lại. Chồng tôi vẫn còn ngũ. Tôi bắt đầu phát chính Niệm. Chiếc moto chạy ngang qua nhà tôi hai lần. Tôi phát chính Niệm một lúc lâu và không đi ngủ được cho đến gần sáng. Sau này tôi mới hiễu rằng tôi luôn phải giữ một con tim trong sạch khi tôi làm những điều để cứu độ chúng sinh. Cựu thế lực sẽ không thể lợi dụng được những chấp trước con người của chúng ta nếu chúng ta không có chúng.

Bây giờ đây giai đoạn thời gian chính Pháp sắp kết thúc, vẫn còn nhiều người chưa biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và đang bị khủng bố. Chúng ta phải cố hết sức mình để cứu độ họ như vậy chúng ta sẽ không hối tiếc một điều gì khi rời khỏi nơi đây. Sư phụ tốt đối với chúng ta như vậy, và chúng ta cũng phải tốt đối với mọi người thường. Chúng ta không nên bỏ rơi một người có duyên nào cả. Chúng ta phải làm những gì Sư phụ kêu chúng ta làm và đi những bước đi cuối cùng của chúng ta cho tốt.

Nếu chư vị thấy có điều gì không đúng, xin vui lòng chỉ điểm cho.

Rút từ Đại hội bằng bút chia sẻ kinh nghiệm đầu tiên cho đồng tu tại Trung Quốc.

24-10-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/24/87341.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/9/54344.html.

Dịch ngày 30-11-2004, đăng ngày 3-12-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share