Bài viết của Ngọc Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-08-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 71 tuổi ở phía đông tỉnh Hà Nam, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây chưa đầy hai năm. Sau khi tu luyện khoảng sáu tháng, điện thoại di động của tôi nhận được thêm số phút gọi mà không bị tính phí và tôi đã tự hỏi xử lý tình huống này như thế nào là tốt nhất.

Tôi đang đi xe điện ba bánh trên đường đi công chuyện thì điện thoại reo và một giọng nam nói rằng cậu ấy họ Chu. Cậu ấy nói rằng mình đã vô tình cộng thêm số phút gọi trị giá tương đương 500 Nhân dân tệ vào tài khoản của tôi. Cậu ấy xin lỗi vì đã gây ra rắc rối và hỏi liệu chúng tôi có thể gặp mặt để giải quyết vấn đề hay không.

Tôi kiểm tra điện thoại của mình và xác nhận máy của tôi đã nhận thêm số phút gọi tương đương 500 Nhân dân tệ. Tôi nên làm gì? Nếu điều này xảy ra trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ thậm chí không nói chuyện với người đàn ông đó. Đó là lỗi của anh ta và tôi sẽ chỉ tận hưởng những phút gọi miễn phí. Nhưng là một học viên, tôi nên luôn nghĩ cho người khác trước và không nên giữ bất kỳ thứ gì không thuộc về mình. Ngoài ra, tôi nghĩ rằng cậu Chu đó chắc hẳn đang lo lắng, do đó tôi để việc của mình lại và đồng ý gặp cậu ấy ngay lập tức.

Cậu ấy nói với tôi rằng mình đang điều hành một cửa hàng bán vé số và cậu ấy sẽ đợi tôi ở bên ngoài. Tôi lái xe tới chỗ cậu ấy. Tôi nghĩ: “Mình đã được thụ ích từ Đại Pháp và tât cả bệnh tật của mình đã không còn. Mình cũng đã thay đổi từ một người ích kỷ thành một người tốt. Mình thực sự cảm tạ lòng từ bi của Sư phụ, sự vĩ đại của tu luyện Đại Pháp và hạnh phúc được là một người tốt.”

Khi tôi đến cửa hàng, cậu Chu mời tôi vào bên trong và uống một ly nước. Nhưng tôi đề nghị chúng tôi giải quyết vấn đề và đi thẳng tới chỗ trung tâm dịch vụ điện thoại.

Trên đường tới đó, Chu nói rằng mình làm việc tại một văn phòng chính phủ và là một cán bộ cấp trung. Cậu ấy nói mình ở lại cửa hàng xổ số càng lâu càng tốt để tránh những mưu toan và cạnh tranh chính trị.

Tại trung tâm dịch vụ, Chu giải thích tình huống với người thư ký và đề nghị chuyển trả lại những phút gọi đó về tài khoản của anh ấy. Tuy nhiên, người thư ký nói rằng họ không thể làm như vậy vì nhà cung cấp mạng không dây của Chu khác với của tôi.

Cậu ấy đề nghị chúng tôi chia đôi phí tổn. Nhưng tôi đưa cho cậu ấy 500 Nhân dân tệ tiền mặt. Cậu ấy nói: “Con không hy vọng dì sẽ trả lại toàn bộ số tiền. Trong xã hội ngày nay, thậm chí cả người thân và bạn bè còn lừa dối nhau vì lợi ích cá nhân. Dì thực sự là một người tốt. Người như dì thật là hiếm có trong xã hội của chúng ta. Xin cảm ơn dì!”

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Tôi nói với cậu ấy: “Pháp Luân Đại Pháp dạy dì trở thành một người tốt. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Nếu cháu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Sư phụ Lý, nhà sáng lập của Đại Pháp.”

Sau đó tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và kể cậu ấy nghe những gì tôi đã trải qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi nói về bệnh tật của mình mà bác sỹ cũng không thể tìm ra cách gì giúp tôi.

Khi tính mạng tôi bị đe dọa, tôi đã nghĩ tới Pháp Luân Đại Pháp mà những người bạn của tôi đã nói với tôi. Sau khi ra viện tôi bắt đầu tu luyện. Trong vòng một tháng, tôi đã phục hồi, và quan trọng hơn nữa, tôi đã hiểu ra ý nghĩa đích thực của cuộc đời và làm thế nào để trở thành một người tốt hơn.

“Các phương tiện truyền thông đã vu khống về Đại Pháp, toàn là những lời dối trá,” – tôi nói – “Cháu hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, học cách phân biệt chính tà và đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Cháu sẽ được phúc báo vì những việc làm tốt của cháu.”

Cậu Chu yên lặng lắng nghe tôi và không nói một lời, có thể vì công chúng sợ hãi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc và không dám lắng nghe bất kỳ ai nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Bởi vì Chu là một cán bộ, cậu ấy có thể sợ hãi hơn những người khác. Mặc dù cậu được hưởng lợi từ một học viên, cậu ấy không thể tự do nói cho người khác biết chuyện gì đã xảy ra.

Khi tôi sắp rời đi, Chu nắm lấy một đống vé sổ xố dày và đưa cho tôi. Cậu ấy muốn cảm ơn lòng tốt của tôi và hy vọng tôi sẽ giành được giải thưởng lớn.

“Cảm ơn tấm lòng của cháu” – tôi nói – “Dì chỉ làm những gì mình phải làm. Bất kỳ học viên nào cũng sẽ làm như vậy. Nếu dì đồng ý lấy vé số của cháu và sau đó trúng số, dì sẽ đạt được mà không cần nỗ lực, và điều đó đi ngược lại với nguyên lý của Đại Pháp. Các học viên chúng tôi không bao giờ theo đuổi lợi ích và phần thưởng. Chỉ cần cháu hiểu rằng Đại Pháp là tốt và cháu được an toàn và hạnh phúc, dì cũng sẽ hạnh phúc.”

Chu theo tôi ra ngoài cửa hàng và đề nghị tôi lấy vé, nhưng tôi lịch sự từ chối. Sau khi tôi lái xe đi được một đoạn, tôi nhìn lại và thấy Chu vẫn đang đứng dưới ánh nắng chói chang nhìn tôi lái xe đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/13/372366.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/30/171704.html

Đăng ngày 12-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share