Bài viết của Nhạc Nhạc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc tại Đức
[MINH HUỆ 12-08-2018] Tháng 9 năm 2017, tôi đang sống tại làng Brighton – một làng ven biển nước Anh, khi đó tôi nhận được một bông hoa sen xinh đẹp gấp bằng giấy. Khi tôi nhìn bông hoa, ký ức tôi quay trở về vài tháng trước, khi tôi có chuyến đi quay lại thăm Hải Nam, Trung Quốc.
Dì tôi và các em họ đón tôi tại sân bay. Dì tôi nói: “Sống ở nước ngoài không dễ dàng gì, đặc biệt khi cháu chỉ có một mình. Đừng quên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ bởi vì nó sẽ giúp cháu được bình yên.”
Tôi đáp: “Được ạ”, nghĩ thầm rằng dì vẫn không thay đổi chút nào sau bao nhiêu năm.
Dì lại hỏi: “Đôi khi cháu thực là bướng bỉnh. Khó khăn đến thế sao khi nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’?”
Em họ tôi nhanh chóng đáp thay cho tôi: “Mẹ! Chồng của chị ấy là một nhà khoa học. Chị con sẽ không tin vào những điều tâm linh như vậy đâu.”
“Không, không phải vậy” – tôi giải thích – “Thực ra thì bản chất của vũ trụ này là một linh hồn cao quý. Cháu tin rằng nó tồn tại.”
Em họ tôi nhìn tôi kinh ngạc. Tôi cũng ngạc nhiên với bản thân mình. Tôi có thực sự đã nói như vậy không? Dù sao, tôi biết rằng tôi tin điều đó.
Tìm kiếm Pháp Luân Đại Pháp
Bông hoa sen đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của tôi. Tôi bật máy tính lên và bắt đầu gõ Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công). Trong vòng chưa đến mười ngày, tôi đã đọc toàn bộ các tài liệu mà tôi có thể tìm thấy trên trang web của Pháp Luân Đại Pháp. Mắt tôi đỏ và sưng húp và não tôi dường như phồng lên. Tôi theo các hướng dẫn trên trang web và bắt đầu học năm bài công pháp. Tôi cũng đặt mua một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Cuốn sách đã đến trong vài ngày sau đó. Không lời nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi. Nó thực sự tuyệt vời! Cảm tạ Sư tôn! Và cảm ơn phần biết của tôi. Tôi thật may mắn đã được đánh thức vào giai đoạn cuối cùng trong Chính Pháp!
Không biện minh thêm nữa
Chồng tôi không sử dụng điện thoại thông minh, và anh phản đối tôi chơi điện thoại. Anh nói: “Em thích thể hiện, nhưng em lại khăng khăng rằng em không phải như vậy. Em thường xuyên gửi ảnh cho mọi người. Đó không phải là vì em muốn họ biết về những nơi em đã đến còn họ thì chưa đến sao? Đúng là phù phiếm!”
“Không! Em không phải là người phù phiếm” – tôi cãi lại – “Tất cả người thân của em đều ở Trung Quốc, và dĩ nhiên là em muốn mọi người được cập nhật thông tin về em!”
“Thực vậy à?” – chồng tôi đáp – “Vậy tại sao em cũng đăng những ảnh đó trên Facebook?Em làm thế cho ai?”
Tôi bối rối một lúc mới trả lời: “Facebook giống như một nơi lưu trữ cho em. Chẳng phải cũng tốt khi thỉnh thoảng xem lại sao?”
Nhưng khi tôi nghĩ về sự kiện sau đó vào đêm ấy, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi tiếp tục đưa ra lý do để che giấu sự phù phiếm của mình, nhưng trên thực tế, nó là tâm hiển thị của tôi và tâm tranh đấu đang khởi tác dụng!
Khi tôi thấy ai đó trong số bạn bè của mình đăng một điều gì, nó khiến tôi cũng làm tương tự và thậm chí còn phải làm tốt hơn. Nó chỉ là một suy nghĩ lóe lên, nhưng giờ đây tôi thấy rằng chấp trước đó đã bám rễ sâu. Tôi chưa bao giờ chú ý tới thói quen xấu này, vốn đã hình thành rất lâu trước khi tôi đắc Pháp, nhưng bây giờ tôi biết nó là tâm hiển thị của mình, tôi phải buông bỏ nó.
Tôi loại bỏ chấp trước này nhanh chóng và dễ dàng. Bây giờ, nếu điện thoại thông minh của tôi không reo, tôi thậm chí không nhớ là nó đang ở đó.
Bất kể những thứ trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta nhỏ bé hay tầm thường đến mức nào, chúng có thể giúp nhắc nhở chúng ta về những chấp trước mà chúng ta cần phải loại bỏ.
Một lạp tử của Đại Pháp
Tôi chuyển tới một thị trấn nhở ở nước Đức ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có công việc giống như tôi đã làm ở Anh và làm việc tại nhà. Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công hàng ngày. Tôi đã dành rất nhiều thời gian duyệt các trang web để biết thêm thông tin về Pháp Luân Công và dần dần hiểu được sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở Trung Quốc. Tôi trải qua các giai đoạn cảm xúc từ tức giận, đau buồn và cuối cùng là hiểu ra sự thật. Pháp vô cùng trân quý và tôi phải duy hộ Pháp! Nhưng tôi có thể làm gì?
Tôi làm thế nào để giảng chân tướng đây? Dường như tôi là người duy nhất tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong vùng. Các học viên ở một thành phố lớn gần chỗ tôi tổ chức các hoạt động mà tôi thỉnh thoảng có tham gia. Nhưng tôi không đi thường xuyên do hạn chế về thời gian.
Trải nghiệm lần đầu tiên giảng chân tướng
Tết Nguyên đán sắp đến, vì vậy tôi tổ chức một bữa tiệc tại nhà mình. Tôi chuẩn bị một nồi lẩu và mời một số đồng nghiệp của chồng tôi tại trường đại học của anh ấy tới liên hoan với chúng tôi. Các đồng nghiệp của chồng tôi đến từ châu Âu và Bắc Mỹ, và họ thích giao lưu với mọi người từ những quốc gia khác nhau. Bữa tối đã thành công lớn bởi vì không một ai từng ăn lẩu vào bữa tối. Mọi người đã có một thời gian thật vui vẻ!
Chúng tôi cho các vị khách xem một đĩa DVD lễ đón mừng năm mới ở địa phương khi tôi sống ở Anh. Trong buổi lễ, tôi đã nhảy và hát còn chồng tôi tham gia đội múa lân.
Các vị khách của chúng tôi rất thích đĩa DVD và đặt ra đủ loại câu hỏi. Bằng cách nào đó, chủ đề về võ thuật Trung Quốc xuất hiện, sau đó là khí công, một cách tự nhiên đưa tới Pháp Luân Công. Cũng có vài người biết về cuộc bức hại ở Trung Quốc nhưng không biết nó tà ác tới mức nào.
Khi tôi bắt đầu nói về cuộc bức hại, một số người xích ghế lại gần hơn để họ có thể nghe rõ hơn. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi đang giảng chân tướng, nhưng có nhiều câu hỏi tôi phải chật vật để trả lời. Tôi cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng và hợp lý các sự việc.
Sư phụ giảng:
“Phật Pháp vô biên, toàn dựa vào cái tâm của chư vị mà tu.” (Giải đáp thắc mắc tại Giảng Pháp ở Trường Xuân – Chuyển Pháp Luân Pháp giải)
Sau buổi họp mặt thân tình này, tôi hiểu rằng giảng chân tướng có thể diễn ra bất kỳ lúc nào. Khi tôi học Pháp tốt, tôi có thể xử lý các tình huống tốt hơn, trả lời các câu hỏi với lập luận logic và làm sáng tỏ mọi hiểu lầm trong khi giải thích rõ ràng mọi việc.
Giảng chân tướng trong một lớp học ngoại ngữ
Sau khi tới Đức, tôi tham gia một lớp học tiếng Đức vào buổi tối. Lớp có bảy người bao gồm cả cô giáo. Mọi người đến từ các quốc gia khác nhau và bốn người trong số đó làm trong lĩnh vực y tế. Cô giáo cố gắng giảng bài có liên hệ đến lĩnh vực y tế. Tôi thấy hứng thú với cách giảng của cô ấy và bắt đầu tìm kiếm các báo cáo trên trang web Minh Huệ liên quan đến tội ác thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ.
Tôi tìm thấy một bài viết về một bác sỹ ở Tân Cương đã di cư sang Anh và phơi bày việc ông đã tham gia vào tội ác thu hoạch tạng sống người Duy Ngô Nhĩ (một dân tộc thiểu số ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc) của ĐCSTQ. Tôi tìm thấy một số trường hợp bức hại và số liệu thống kê do Tổ chức quốc tế Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công thu thập cùng với một số video clip trên Internet liên quan đến những vấn đề này.
Tôi sao chép tất cả những tài liệu này thành một file và in thành bảy bản. Tôi viết một bài trình bày ngắn và luôn nhắc nhở bản thân phải giữ chính niệm. Sau đó tôi viết một e-mail cho cô giáo và nói với cô ấy rằng tôi muốn thuyết trình trong 2 phút trong buổi học cuối của lớp.
Tuy nhiên, tôi không nhận được trả lời của cô ấy. Cảm thấy lo lắng, tôi mang các tài liệu đã chuẩn bị đến lớp trong buổi học cuối. Cô giáo gọi tôi lên một cách bất ngờ và nói với cả lớp rằng tôi đã chuẩn bị một bài trình bày trước lớp.
Đó là lần đầu tiên tôi thuyết trình bằng tiếng Đức. Mặc dù bài trình bày không dài và khán giả không đông, nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng. Tôi run rẩy và tim đập thình thịch. Đó không phải là lần đầu tiên tôi thuyết trình, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy. Toàn thân tôi run lên đến mức tôi phải dừng lại giữa chừng.
Lúc đó, tâm trí tôi trống rỗng và tôi nhắc mình thư giãn. Tôi biết rằng tôi không thể dừng lại giữa chừng bài thuyết trình của mình, do đó tôi quyết định để bài thuyết trình đã được chuẩn bị sang một bên.Tôi bắt đầu nói từ tâm mình. Tôi nói chậm rãi và cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người nghiêm túc xem những tài liệu tôi mang theo. Cô giáo đưa ra một vài câu hỏi. Cô đã nghe nói về cuộc bức hại nhưng không biết rằng nó vẫn đang tiếp diễn. Cô nói rằng cô đã nôn nao khi nghe về tội ác đó.
Các bạn cùng lớp tôi bắt đầu thảo luận về chủ đề và nêu ra nhiều câu hỏi hơn. Tôi nhắc mình phải chính và hành động có trách nhiệm. Tôi không dám đưa ra bất kỳ kết luận nào và đề xuất mọi người tìm kiếm thêm thông tin trên mạng.
Tất cả họ đều bày tỏ mong muốn tìm hiểu thêm về chủ đề và cô giáo nói rằng cô hy vọng tôi sẽ tiếp tục giúp mọi người hiểu rõ hơn về những gì tôi đã trình bày. Tôi rất vui vì đã làm dấy lên sự quan tâm của mọi người. Càng nhiều người biết về vấn đề này, chúng ta càng giúp giảm được sự đau khổ mà các học viên ở Trung Quốc đang gánh chịu.
“Nan Nhẫn năng Nhẫn”
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công ở Anh, tôi đã học năm bài công pháp theo các hướng dẫn trên trang web của Pháp Luân Đại Pháp. Vào ngày thứ ba, sau khi tôi thiền định được 20 phút, hai chân của tôi bắt đầu cảm thấy khá đau đớn. Tôi cố gắng nghiến răng chịu đựng thêm 10 phút nữa. Sau đó tôi nhớ rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta phải đặt lưỡi ở hàm trên, tâm mang từ bi, do đó tôi đã không nghiến răng nữa.
Cơ mặt của tôi bắt đầu run rẩy. Vào lúc này, tôi nhớ những lời Sư phụ:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi có thể chịu đựng được cơn đau lâu hơn, và trước khi tôi nhận ra điều đó, bài luyện tĩnh công kết thúc! Sau đó tôi mệt đến mức tôi lăn ra ngủ ngon lành.
Trong khi tôi đang ngủ, tôi cảm thấy ai đó đang bước đi trên giường của tôi. Hình bóng người đó không rõ nét và có chiều cao tương tự tôi.
Tôi cảm thấy không thoải mái và định cởi bỏ tấm ga trải giường thì người trong suốt đó giữ nó lại và không thả ra. Sau đó nó nằm xuống cạnh tôi và ôm lấy tôi. Tôi xoay qua hướng khác và đấm mạnh vào mặt nó. Mặt của người trong suốt đó nhíu lại. Tôi tiếp tục đấm nó liên tục cho đến khi nó rời khỏi phòng tôi. Tôi mở mắt và nhận ra đó là một giấc mơ! Nhưng nó quá đỗi chân thực.
Sau đó, tôi không ngừng nghĩ về giấc mơ. Nó có phải là một linh hồn đang sở hữu cơ thể của tôi không? Hay nó là một linh thể có liên quan đến nghiệp lực của tôi?
Một buổi sáng, khi tôi đang luyện bài công pháp số 2, tôi cảm thấy hụt hơi. Tôi nhắm mắt và cảm thấy mọi thứ trở nên càng ngày càng tối. Tai tôi rung lên và dạ dày của tôi quặn lại. Tôi cảm thấy mệt và buồn nôn.
Một lần nữa, tôi lại nhớ đến những lời của Sư phụ”
“Nan Nhẫn năng Nhẫn” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi thực sự không thể giơ tay lên được nữa. Tôi hạ tay xuống, rồi trượt nằm trên sàn. Tôi mở mắt và tâm trí tôi trống rỗng. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, và cơn đau trong dạ dày tôi trở lại. Tôi loạng choạng vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, mọi triệu chứng đã biến mất.
Kể từ đó, khi tôi luyện công và gặp nhiều tình huống khác nhau, tôi đều cố gắng nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy rằng bởi vì tôi rất cố gắng để học Pháp và đề cao tâm tính, Sư phụ đang chăm sóc cho tôi và giúp tôi đề cao.
Tôi đắc Pháp cách đây bảy tháng và đã dần dần hiểu được ý nghĩa của cuộc đời. Đây là một cơ hội hiếm hoi không thể bỏ lỡ! Cánh cổng nơi Thiên đường đã mở ra với tôi. Có lẽ con đường tới tương lai vẫn mịt mù và đầy thử thách, nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đề cao bản thân.
Những lời của Sư phụ vẫn vang lên bên tai tôi:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn. Nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/30/171703.html
Đăng ngày 12-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.