Bài viết của một học viên trẻ người Việt Nam

[MINH HUỆ 25-07-2018] Thấm thoát đã hơn một năm trôi qua, kể từ ngày tôi được một người bạn giới thiệu về môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi năm nay 27 tuổi, là một kỹ sư trẻ.

Trước đây tôi mang một quan niệm Chủ nghĩa Duy vật rất mạnh. Những câu chuyện về luân hồi, nhập hồn hay tu luyện không làm tôi để tâm, cũng không tin. Tôi luôn lấy khoa học hiện thực như Thuyết tiến hóa, Big Bang… để giải thích cho mọi sự việc xảy ra trong tự nhiên, xã hội. Tuy vậy, tôi cũng tự thấy rằng có rất nhiều điều không thể dùng khoa học thực chứng này để lý giải được. Tại sao có người có thể nhớ được tiền kiếp? Cái chết có phải là sự kết thúc không? Vũ trụ kia lớn đến đâu? Ngoài không gian kia còn có sự sống không? Tại sao lại có các Tôn Giáo? Mục đích người ta vào chùa để làm gì?

Tôi nhận ra rằng những gì khoa học làm là thu thập các hiện tượng sờ tận tay, nhìn tận mắt, rồi khái quát hóa một cách gượng ép thành chân lý để áp dụng cho các tình huống tương tự.

Cho đến khi tôi đọc nhiều lần cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, không những mọi thắc mắc của tôi trước đây đều được giải khai, mà tôi còn biết được ý nghĩa chân chính của việc làm người, tiêu chuẩn đo lường tốt xấu, đúng sai dựa theo Chân-Thiện-Nhẫn, cũng như mục đích của việc tu luyện chân chính trong các pháp môn từ cổ chí kim. Những gì khoa học không thể giải thích được đều được Sư phụ giảng giải cặn kẽ bằng ngôn ngữ thông dụng, dễ hiểu nhất.

Khi hiểu được tu luyện là gì, tôi bắt đầu chuyển biến bản thân từ nội tâm. Tôi nghiện chơi điện tử, thích xem phim và đôi khi xem những trang web không đứng đắn. Tôi cũng thường tức giận với mọi người khi mong muốn của bản thân không được thực hiện. Nhưng từ khi tu luyện, những ham muốn này yếu dần và biến mất từ lúc nào không rõ. Tôi bắt đầu biết nghĩ cho người khác hơn, bất kể trong gia đình, ngoài xã hội, tại công sở, đều chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi từ bỏ những lời nói dối mà trước đây tôi coi nó như là một điều tự nhiên, vô hại.

Tôi từ chối quà và tiền hoa hồng từ các nhà cung cấp bán máy móc, thiết bị tại công ty. Khi họ cảm ơn và muốn tặng quà cho tôi vì sự giúp đỡ đối với họ, tôi lịch sự từ chối và nói với họ: “Mọi học viên Pháp Luân Công đều sẽ làm hết sức có thể vì người khác mà không cần báo đáp”. Tôi cũng giới thiệu về pháp môn cho đồng nghiệp, gia đình và bạn bè. Một vài người cũng đã bắt đầu bước vào tu luyện.

Toàn gia đắc phúc báo

Tôi bị bệnh viêm phổi mãn tính từ năm thứ 2 đại học. Mỗi lần chuyển mùa hoặc lỡ uống nước lạnh quá nhiều, tôi sẽ ho liên tục trong vòng 3-4 tuần, và có thể kéo dài hơn nếu tôi không điều trị. Cơn ho chỉ giảm khi tôi ngủ, và bắt đầu vào sáng hôm sau. Tôi rất mệt mỏi và khổ sở khi bị bệnh. Công việc và học tập cũng bị ảnh hưởng không ít, và tôi rất ngại vì làm ảnh hưởng tới những người xung quanh. Mỗi đợt điều trị, tôi phải dùng kháng sinh liều cao. Tôi không thể sử dụng thuốc uống vì bị dị ứng, do đó tôi cần phải tiêm liên tục trong 2 tuần. Chi phí cho mỗi lần điều trị khoảng 5 triệu đồng (tương đương 220 Đô la Mỹ). Tuy nhiên, điều trị cũng chỉ chữa được vào đợt bệnh đó, bệnh sẽ tái phát khi tôi không giữ ấm vào mùa đông. Vậy nhưng đã hơn một năm rồi tôi không cần phải sử dụng bất cứ một viên thuốc nào sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí còn có thể uống cà phê đá vào mùa đông mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Cảm giác không có bệnh thật là dễ chịu!

Bạn gái tôi (giờ đã là vợ tôi) cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn nửa năm về trước. Ban đầu, cô ấy đọc sách chỉ là để ủng hộ tôi, rồi sau này, cô ấy cũng đã nhận ra đây là một cuốn thiên thư. Là một bác sỹ, cô ấy biết rằng có rất nhiều bệnh không thể chữa được, và có bệnh như HIV tại sao tỷ lệ người đồng tính, người không chung thủy bị mắc rất cao. Về nguyên nhân bệnh tật, chúng tôi ngộ được rằng, đều xuất phát từ nghiệp lực, từ những hành động xấu của bản thân mà ra. Vì vậy coi trọng đạo đức là một cách để giảm thiểu bệnh tật của bản thân. Và không biêt từ lúc nào, bệnh viêm đại tràng của cô ấy cũng biến mất.

Tôi cũng đã giới thiệu Đại Pháp cho mẹ và em gái. Mẹ tôi bị thoát vị đĩa đệm và vôi hóa đốt sống cổ. Bà rất khó khăn và đau đớn khi đi lại. Thêm vào đó, bà thường hay chịu sự nhiếc mắng từ bố tôi. Từ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà thậm chí có thể bế được cháu bé hàng xóm và làm việc nhà bình thường. Những lời mắng nhiếc của bố tôi cũng không làm mẹ để tâm, đều mỉm cười bỏ qua, đầu óc rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Em gái tôi cũng nhận ra ý nghĩa của việc làm người, từ đó thay đổi quan niệm bản thân, buông bỏ những tật xấu cá nhân. Các công việc nhà trước đây đều phải nhắc nhở thì bây giờ em đều tự động làm. Em cũng không còn đối xử không tốt với những người bạn mà trước đây rất ghét. Nhờ có Đại Pháp mà gia đình tôi trở nên yên ấm, hòa thuận.

Một người bác được tôi giới thiệu và bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 6 tháng trước. Bác cũng bị bệnh đại tràng và thường xuyên phải uống thuốc. Khi bắt đầu tu luyện, bác đi ngoài nhiều ngày và nhận thấy bệnh thuyên giảm hẳn. Bác hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể mình. Một lần, bác kể với tôi rằng bác bị trượt chân trong nhà tắm. Nhà tắm hẹp, chiếc bồn rửa tay chiếm gần một nửa chiều ngang nhà tắm. Bác đi vệ sinh và vô tình bị trượt chân, ngã ngửa về phía sau. Rất lạ là bác đã ngã lệch ra khỏi chiếc bồn rửa tay. Tôi chỉ cười và bảo bác nên cảm tạ Sư Phụ.

Một người chị họ của tôi cũng bị ho nhiều ngày. Chị đã uống rất nhiều thuốc mà không thuyên giảm. Tôi bảo chị thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Ngày hôm sau, chị vui vẻ kể với tôi rằng cơn ho đã thuyên giảm đáng kể và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Em không làm gì cả. Chị nên cảm tạ Sư phụ Lý”. Sau đó, chị đã hỏi tôi thêm về môn tu luyện và nói chị sẽ đọc Chuyển Pháp Luân.

Được bảo hộ trong một vụ tai nạn giao thông

Một lần, tôi cùng vợ về một vùng quê để dự đám cưới người bạn bằng xe gắn máy. Trên đường trở về, trời rất tối và có mưa nhỏ, thỉnh thoảng mới có một ánh đèn đường. Khi đi qua một đoạn đường ruộng tương đối hẹp, đột nhiên một chiếc xe con đi ngược chiều phóng với tốc độ rất nhanh để vượt một chiếc xe tải. Vì đường hẹp nên chiếc xe này lấn cả sang bên làn chúng tôi đang đi. Hơn nữa, xe bật đèn chiếu xa làm tôi không thể nhìn rõ đường, chỉ còn cách phanh gấp và nép sát vào làn đường của mình. Ngay lúc đó, một chiếc xe khác cùng chiều với chúng tôi từ phía sau lao tới, đâm vào chúng tôi. Tôi bị hất lên và rơi xuống đúng vị trí yên của xe máy, và không nghĩ gì đến bản thân mình, tôi xoay người lại để xem vợ có sao không. Cô ấy kém may mắn hơn một chút, ngã xuống đường, bị bầm và xước chân trái, nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Không chiếc xe nào dừng lại. Đến khi kiểm tra lại bản thân thì tôi không hề bị một vết xước nào.

Và cũng rất may mắn khi chúng tôi không ngã đổ người ra phía lòng đường. Nếu sớm hơn hoặc muộn hơn, chúng tôi có thể đã va vào các cột mốc cắm ở bên đường.

Đúng như Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ ba)

Chúng tôi không oán hận người lái xe đã gây ra tai nạn. Sau khi kiểm tra, chúng tôi khởi động lại xe máy, và thật may mắn khi nó vẫn có thể hoạt động bình thường, nếu không chúng tôi sẽ phải đi bộ một đoạn đường rất dài. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi, đã bảo hộ cho chúng con qua một nạn lớn.

Không phàn nàn hay oán hận

Tu luyện đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Nhờ có tu luyện, tôi cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Dần dần, tôi đã tu bỏ tư tâm và các chấp trước của bản thân. Tôi cũng chú ý đến từng việc nhỏ. Mọi người thường hay để các túi rác bên đường, chỗ ngã ba, ngã tư. Tôi thường xách túi rác và tìm một xe rác hoặc thùng rác để bỏ, dù phải đi một đoạn đường rất xa. Tôi cũng bắt đầu tu bỏ những lộng ngữ thị phi mà các thanh niên khác hay nói. Những chủ đề về tình yêu, chuyện nam nữ tôi cũng đều tránh hết sức không hưởng ứng.

Trước đây, nếu tôi cảm thấy ghét ai đó, tôi thậm chí không thể nhìn mặt người ấy và nói chuyện. Hiện tại, tâm tôi tràn đầy sự từ bi và luôn cố gắng nhìn vào điểm tốt của mỗi người. Tôi không còn có tâm oán hận bất kỳ ai, cho dù người ấy có gây khó khăn, hay mỉa mai những việc mà tôi làm, thậm chí khi bị nhục mạ, tôi thật sự không để tâm. Đây là điều mà trước đây, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể làm được. Trong công việc, tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất các công việc được giao. Kể cả khi mọi người cần sự trợ giúp để sửa chữa máy móc sau giờ làm, tôi đều vui vẻ ở lại, dù sau đó sẽ phải tự mình bắt xe bus và đi một đoạn đường dài để về nhà.

Trước Tết Nguyên đán, chủ nhà trọ của tôi đột ngột thông báo bán nhà. Chúng tôi chỉ có hai ngày để chuyển đi, vì người chủ mới cần sơn lại nhà trước khi Tết đến. Anh ấy nói rất xin lỗi và sẽ hỗ trợ chi phí chuyển nhà cho chúng tôi. Tôi bảo anh không cần phải làm vậy, chúng tôi sẽ rời đi mà không nhận khoản tiền đền bù nào cả. Thật may mắn, đối diện với nhà tôi đang ở, những người thuê nhà cũng vừa hết hợp đồng và chuẩn bị chuyển đi. Dù đi làm cả ngày rất mệt, nhưng chúng tôi đã kịp dọn dẹp nhà mới và chuyển toàn bộ đồ đạc sang trong vòng hai buổi tối.

Qua hành động và thái độ tích cực của tôi, rất nhiều đồng nghiệp và hàng xóm đã biết tới môn tu luyện và ủng hộ Đại Pháp. Hiện tại, vợ chồng tôi đang phối hợp với một số đồng tu làm hoa sen mang các thông điệp Đại Pháp, hy vọng nhiều người hơn nữa biết đến pháp môn và chân tướng.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/30/171327.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/25/371460.html

Đăng ngày 20-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share