Bài viết của một học viên Pháp LuânĐại Pháp tại Trung Đông
[MINH HUỆ 09-08-2018] Tôi là một học viên 34 tuổi đến từ Trung Đông. Thuở thiếu thời, tôi rất quan tâm đến các vấn đề thần bí. Tôi đã đọc nhiều truyện về những con người huyền bí, và thỉnh thoảng tôi còn bắt chước những cách thức tu luyện của họ. Những chủ đề này luôn làm tôi thấy hứng thú. Sau khi học đại học, rồi sau đó là đi làm và bước vào đường đời, tôi đã chẳng những không còn thích thú với những thứ đó nữa mà còn mất đi cả tín ngưỡng. Tôn giáo mà thịnh hành ở đất nước này không có cách nào giải đáp được những câu hỏi của tôi. Tôi quyết định học những tôn giáo khác, nhưng ngay từ đầu tôi đã nhận ra rằng đó không phải là con đường của tôi và chúng cũng không giải đáp được bất kỳ thắc mắc nào trong tôi, do đó tôi không theo tiếp nữa. Cuối cùng tôi mất tất cả niềm tin của mình vào tôn giáo và tín ngưỡng vào thần, và tôi tự cho mình là một người vô thần.
Ngay khi tôi không còn bất kỳ hy vọng nào, tôi đã nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân từ anh trai của một người bạn thân. Lần đầu tiên tôi thấy cuốn sách ở nhà họ, tôi thoáng xem qua và hỏi anh ấy rằng nó có mang lại cho anh một nội tâm bình hòa hay không, và anh ấy chỉ trả lời “Có”. Không nói thêm lời nào khác, tôi đóng cuốn sách lại.
Chín tháng qua đi, và trong thời gian đó tôi thường có một tâm trạng kỳ lạ. Đó là một trạng thái nội tâm mà tôi chưa từng nhận thấy trong nhiều năm. Tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và tự hỏi cảm giác này là gì. Tôi bắt đầu lại nghiên cứu sách về tôn giáo của đất nước này một lần nữa. Và lần này, tôi hoàn toàn tự tin gạt nó sang một bên. Tôi chắc chắn rằng đó không phải là điều đang chờ gọi tôi.
Ánh sáng của hy vọng bùng lên trong tâm tôi. Vào thời điểm đó, tôi đã nhìn thấy cuốn sách một lần nữa (cuốn Chuyển Pháp Luân) từ một trong số những người bạn của tôi, và cô ấy nói với tôi về Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nhanh chóng nhắn tin cho anh trai của bạn tôi: “Em muốn có một cuốn sách và làm thế nào em có thể có được một cuốn.” Cuối cùng, tôi đã nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tôi đã đọc cuốn sách nhiều lần trong hai đến ba tháng. Trong lần đọc sách đầu tiên, tôi không hiểu được nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy rằng nội hàm đằng sau những câu từ không đơn giản như những gì chúng thể hiện trên bề mặt. Trong lần đọc thứ hai, tôi nhận biết được nhiều điều hơn và nhiều câu hỏi của tôi đã được giải đáp. Nhưng tôi lại có những câu hỏi mới, vì vậy tôi quyết định đến hỏi người học viên đã đưa sách cho tôi. Lần thứ ba tôi đọc sách, không chỉ những câu hỏi đó đã được giải đáp mà tôi còn cảm thấy như thể tất cả các câu từ trong cuốn sách đến từ sâu thẳm trong tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã tìm thấy báu vật mà tôi không muốn rời xa cho đến cuối đời. Tôi có cảm giác của một người bị lạc trong nhiều năm và rồi đã tìm thấy đường về nhà.
Với việc liên tục đọc và không ngừng tu luyện, tôi trở nên minh bạch hơn và ngộ nhiều hơn. Sư phụ, với lòng từ bi vô hạn, đã dẫn dắt tôi từng bước. Ngay từ ban đầu, khi Sư phụ đang tịnh hóa thân thể của tôi, tôi đã bị đau bụng trong khoảng một tháng, cơn đau mà tôi chưa từng bao giờ trải qua trước đây. Cơn đau dường như vô tận và rất nghiêm trọng. Thỉnh thoảng tôi mệt mỏi và lầm bầm về việc liệu cơn đau này có thể ngừng dù chỉ trong vài phút hay không.
Đồng thời, vào một đêm, vì quá đau đớn nên tôi chỉ ôm lấy cuốn sách và ngủ thiếp đi. Tôi nhìn thấy mình đang ở một nơi mà có nhiều người đang trèo lên một ngọn núi cao ở bên trái tôi. Tôi nhận ra rằng họ đều là các học viên, mỗi người đang ở một ví trí nào đó trên ngọn núi và họ đang tiếp tục leo trong hành trình của riêng họ. Có một tòa nhà lớn với phong cách kiến trúc Trung Quốc cổ đại ở ngay trước mặt tôi. Một con đại bàng đang bay trên bầu trời. Tôi đứng cúi gập người vì đau đớn, một tay ôm bụng và tay kia giữ cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đang học cùng một học viên ở trên đỉnh núi.
Mặc dù chúng tôi ở cách xa nhau, và tôi đã xuống núi, giọng của chúng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng. Khi chúng tôi đang bận đọc sách, tôi nhận ra rằng con đại bàng đã lên đến đỉnh của tòa nhà. Trong phút chốc nó đột ngột lao xuống và đứng ngay trước mặt tôi. Tôi gập sách lại và giấu sách đằng sau mình. Đầu tiên, đại bàng mở rộng hai cánh và cúi chào. Tôi kinh ngạc và nỗi sợ hãi biến mất nên tôi gật đầu một cách tôn trọng. Đại bàng ngẩng đầu và nhìn tôi. Sau đó, nó chuyển hướng nhìn chăm chú sang phía bên phải tôi, rõ ràng muốn tôi nhìn theo hướng đó. Tôi nhìn theo nó. Tôi thấy có một cánh cửa phía bên phải tôi đang hé mở một nửa. Và tôi thấy nhiều người đang bước qua bên ngoài cánh cửa đó. Tất cả họ đều đau khổ và lôi thôi. Họ bị bệnh và bối rối, gương mặt họ phần lớn nhợt nhạt. Không ai khỏe mạnh. Họ không hề nhìn thấy cánh cửa và đi ngang qua nó. Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cảm thấy tiếc cho họ, tự hỏi họ đang đi về đâu và tại sao họ có tình trạng buồn bã như vậy. Tôi tỉnh giấc và nhận ra rằng, trên thực tế tôi đã bước qua cánh cửa hé mở đó. Đồng thời tôi nhận ra rằng cơn đau trên thân thể thực ra là một may mắn lớn và không phải là điều gì đó thực sự xấu, và tôi đã không bao giờ phàn nàn về nó nữa.
Khi tôi bắt đầu tu luyện, nhiều thứ trong cuộc đời tôi và hoàn cảnh xung quanh tôi, bao gồm các vấn đề sức khỏe trước đây, đều đã được cải thiện. Cứ như thể là có một bàn tay đang làm việc và nó sửa chữa mọi thứ xấu và bất thuần trong môi trường xung quanh tôi. Toàn thể gia đình tôi đắc phúc báo từ việc này. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, hoàn cảnh cuộc sống gia đình chúng tôi lộn xộn và không dễ dàng. Anh trai tôi không sống cùng vợ và phải sống cùng chúng tôi bởi vì anh ấy có con nhỏ mới sinh. Em trai tôi đã sống riêng trong một thời gian dài nhưng cậu ấy gặp thất bại trong công việc kinh doanh mới của mình và đã mất sạch mọi thứ, nên phải sống cùng chúng tôi.
Đột nhiên, cuộc sống êm ả và bình lặng của tôi cùng bố mẹ trong căn nhà của chúng tôi trở nên phức tạp và ồn ã, và toàn bộ gia đình chịu áp lực cả thể chất lẫn tinh thần. Đồng thời cũng có những áp lực ở những phương diện khác. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mọi thứ đã thay đổi trong vòng một năm. Rõ ràng là có một bàn tay đã chỉnh lại những điều này. Một căn bệnh ngoài da đã từng theo tôi trong nhiều năm được cải thiện và nhiều vấn đề sức khỏe lặt vặt khác cũng đã trở nên tốt hơn.
Tất cả chúng tôi đều chứng kiến nhiều điều kỳ diệu khiến mẹ tôi và em trai tôi cũng bắt đầu tu luyện. Cách sống của em trai tôi đã thay đổi hoàn toàn. Những gì mà em đã bị mất trong dự án kinh doanh thất bại đều đã lấy lại được trong vòng một năm. Em nghiện thuốc và rượu trong vài năm, nhưng nhờ đọc Chuyển Pháp Luân, em có thể từ bỏ chúng và bắt đầu một cuộc sống lành mạnh. Điều này khiến bố tôi và anh trai tôi hiểu được môn tu luyện Pháp Luân Công là gì và nó tốt ra sao.
Biết được ba từ Chân – Thiện – Nhẫn đã thay đổi cuộc đời tôi về căn bản và tôi đã được ban cho một cuộc sống mới. Tôi cảm thấy như thể mới được tái sinh. Kể từ đó, tôi cố gắng sống chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Công. Bây giờ, tôi biết rằng đó là trí huệ của Sáng Thế Chủ và Ngài đã đến để cứu tất cả chúng sinh. Tôi rất may mắn được biết về pháp môn và bước qua cánh cửa. Tôi cố gắng truyền tải những từ Chân – Thiện – Nhẫn tới bất cứ ai mà tôi gặp, hoặc ít nhất tôi cố gắng để họ thấy được nó trong tôi. Và tôi hy vọng rằng sẽ đến một ngày không ai là không biết về pháp môn. Tôi chân thành hy vọng rằng không ai bước qua một cách hững hờ và bỏ lỡ cơ hội này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/9/-372235.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/11/171481.html
Đăng ngày 23-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.