Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-7-2018] Tôi đã giúp đỡ một số học viên Pháp Luân Đại Pháp trong vùng chúng tôi giải quyết các vấn đề về máy tính và máy in, và vì vậy mà tôi được mọi người tôn trọng.

Một học viên thường hỏi tôi những câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề công nghệ: “Bạn có thể đọc một bài giảng mỗi ngày không?” hoặc “Buổi sáng bạn thường dậy luyện công vào lúc mấy giờ?”

Nếu trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi sẽ không cảm thấy phiền khi trả lời những câu hỏi của cô ấy, nhưng khi trạng thái tệ, tôi lại không vui. Tôi nghĩ rằng mình đã đi một chặng đường dài để đến và giúp cô ấy sửa máy tính, và tôi tự hỏi tại sao cô ấy cứ luôn hỏi tôi những câu hỏi này.

Tôi thường đến thăm các học viên khác để xem họ có cần hỗ trợ kỹ thuật hay không, nhưng tôi rất sợ khi thấy vị học viên này. Cô ấy hỏi tôi mỗi khi tôi ở đó, thậm chí [cô còn hỏi] về gia đình tôi. Tất cả những câu hỏi đó đều động chạm đến nhân tâm của tôi.

Đến một ngày, tôi không chịu đựng được nữa. Tôi đổ lỗi và chỉ trích cô ấy có tâm hiển thị và cô đã không quý trọng việc mà tôi đã làm cho cô. Cô ngạc nhiên sau khi nghe tôi nói và cô không nghĩ rằng mình đã làm gì sai.

Tôi nhận ra mình cần hướng nội và đề cao, vì từng có khoảng thời gian tôi có mâu thuẫn tâm lý mạnh mẽ đối với cô ấy.

Sư phụ đã giảng:

“Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính!” (Chuyển Pháp Luân)

Chẳng phải Sư phụ đang dùng miệng của học viên này để chỉ ra thiếu sót của tôi sao? Kỳ thực, những gì học viên đó hỏi đều chạm đúng đến điểm tôi làm không tốt.

Ví dụ, tôi đã không luyện công hàng ngày, và thỉnh thoảng tôi tạm gác việc học Pháp khi bận. Đôi khi tôi không học Pháp trong hai đến ba ngày. Và tôi cũng bỏ lỡ thời điểm phát chính niệm toàn cầu, sau đó tôi không tìm thời gian để bù đắp cho những việc này.

Sư phụ giảng:

Cựu thế lực đối với tất cả các đệ tử Đại Pháp đều có an bài một bộ những thứ của chúng; nếu đệ tử Đại Pháp không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà hành xử, thì nhất định đang thực thi chiểu theo an bài của cựu thế lực.” (Thanh tỉnhTinh tấn yếu chỉ III)

Sau khi hướng nội, tôi nghĩ rằng mình đã hình thành quan niệm coi thường người học viên kia, vì cô ấy là người học máy tính chậm và thích dựa vào sự giúp đỡ của người khác. Tôi nhận ra sự nguy hiểm của quan niệm người thường này.

Khi bình tĩnh lại, tôi thấy học viên này cũng có nhiều đức tính tốt. Cô ấy kiên trì luyện các bài công pháp hàng ngày và nói chuyện trực diện với mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy cũng luôn phát chính niệm vào đúng thời điểm.

Tôi rất ấn tượng với những gì cô từng nói với tôi: “Nếu bạn bỏ lỡ thời gian phát chính niệm, điều đó có nghĩa là bạn đã bỏ lỡ nó và bạn sẽ không tìm thấy thời gian để bù đắp nữa. Vì vậy, chúng ta cần chú ý việc này.”

Tôi chia sẻ ý kiến của mình với học viên đó và cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng mình cần hướng nội và nhìn mọi việc từ góc độ suy nghĩ cho người khác trước, cũng như chúng tôi có thể đề cao trong tương lai như thế nào. Kể từ đó, chúng tôi đã phối hợp với nhau tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/3/370546.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/15/171530.html

Đăng ngày 26-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share