Bài viết của một đệ tử Đại Pháp Canada

[MINH HUỆ 03-0-2018] Tôi đến từ một thị trấn nhỏ tên là Hampton ở bờ đông Canada thuộc tỉnh New Brunswick. Sau khi tốt nghiệp trung học năm 1998, tôi học tại Đại học New Brunswick (UNB) chuyên ngành Khoa học Máy tính. Đến khoảng giữa năm thứ hai đại học, tôi trở nên kém tập trung và học sút đi trong một số môn. Tôi trượt dài theo những hoạt động không lành mạnh của môi trường đại học, mất quá nhiều thời gian vào chơi bời và tiệc tùng với bạn bè, không có đủ thời gian để học. Tôi cũng cảm thấy có gì đó thiếu vắng trong cuộc sống của mình, và các môn học ở trường đã không thể giải đáp được nhiều câu hỏi của tôi.

Một đêm tôi tỉnh giấc, tự hỏi minh nên làm gì với cuộc đời mình? Tôi bắt đầu bằng việc tự hỏi điều gì khiến tôi thực sự thấy thích và hứng thú? Câu trả lời là tôi muốn tìm được thứ gì đó có thể giúp tôi trở thành một người tốt hơn. Nếu tôi có thể học được cách đề cao bản thân và trở nên tốt hơn, tôi sẽ có thể bước đi thuận lợi trong thế giới này cho dù lĩnh vực học tập hay cuộc sống con đường sự nghiệp nào đang đợi tôi. Vì đã học võ thuật khi tôi 16 tuổi, tôi cảm thấy trong thế giới võ thuật Trung Hoa cổ đại hẳn phải có một thứ gì đó có thể dẫn tôi đi đúng hướng. Thời điểm đó tôi quyết định sẽ làm theo mách bảo của trái tim để theo đuổi ước mơ.

Một vài tháng sau, trường đại học của tôi tổ chức một trại hè giao lưu tới Trung Quốc. Tôi đã nghĩ rằng đây có thể là một cơ hội tốt để theo đuổi mơ ước của mình, do đó tôi đã đăng ký tham gia trại hè kéo dài trong 3 tuần.

Trong suốt chuyến đi tôi đã tiếp tục hỏi các giáo viên Trung Quốc rằng tôi có thể học khí công như thế nào, vì đó là mục đích của tôi trong chuyến đi này. Thường thì các giáo viên sẽ nói về những thứ như võ thuật và Thái Cực Quyền, nhưng họ lại không biết tôi có thể học khí công ở đâu. Tuy nhiên, vào ngày cuối cùng của chuyến đi, một trong những giáo viên Trung Quốc đã ngồi xuống cạnh tôi trong lớp học yên ắng khi các học sinh đang hoàn thành nốt bài học viết thư pháp cuối cùng. Với giọng nói rất nhỏ nhẹ, người giáo viên này thì thầm rằng cô ấy biết tôi đang tìm kiếm một môn tu luyện và cô đã tới để nói cho tôi biết có một pháp môn tu luyện đã bị chính phủ cấm như thế nào.

Khi tôi nghe những gì cô ấy nói, suy nghĩ đầu tiên của tôi là nó chắc hẳn phải là một môn tu luyện rất tốt và mạnh mẽ. Làm thế nào mà một pháp môn tu luyện từ một nền văn minh cổ đại và huyền bí này lại bị cấm, tôi nghĩ vậy. Tôi cũng cảm thấy rất tò mò về việc tại sao người giáo viên này lại thì thầm bí mật như vậy. Tôi cần biết tên môn tu luyện này, do vậy tôi đã hỏi cô ấy. Cô ấy chậm rãi thì thầm “Pháp Luân Công”. Tôi đề nghị cô ấy nhắc lại lần nữa vì tôi muốn chắc chắn rằng tôi có thể nhớ nó. Sau khi cô ấy nhắc đến lần thứ ba, tôi cảm thấy nó đã khắc sâu trong đầu và cái tên “Pháp Luân Công” đã được in đậm rõ ràng trong ký ức của tôi. Ngay sau cuộc trò chuyện này, lớp học đã kết thúc và các học sinh ra ngoài để chụp ảnh và ăn mừng kết thúc trại hè.

Khi tôi trở về Canada, tôi đã lên mạng và tìm kiếm Pháp Luân Công. Tôi thấy website www.falundafa.org và bắt đầu đọc các sách. Tôi nhanh chóng nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ của mình. Một ngày, tôi đang ngồi trên ghế dài xem vô tuyến ở tầng hầm, và chị gái tôi đi ngang qua, đấm mạnh vào vai tôi không rõ lý do. Đó không phải là một chuyện gì to tát nhưng vì tôi vừa mới bị trật khớp và bị thương ở vai trong khi chơi thể thao, do vậy nó vẫn khá đau. Tôi mất bình tĩnh và quay lại nổi giận với chị ấy, nhưng một đoạn Pháp trong cuốn Pháp Luân Công đã xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Cổ đại có câu rằng: “thất phu bị nhục, tuốt kiếm ra đấu”. Một người thường khi họ bị nhục mạ, thì họ sẽ rút kiếm ra đấu lại, họ sẽ mở miệng lăng mạ người, vung nắm đấm đánh người. (Pháp Luân Công – Chương III-Tu luyện tâm tính)

Tôi nhận ra rằng lúc đó tôi đã sai và tôi xin lỗi chị gái mình. Tôi cảm thấy lời giảng Pháp rất có uy lực và đã ảnh hưởng đến tâm trí của mình.

Một năm trôi qua và tôi đã đọc Pháp Luân Công vài lần, nhưng tôi không nỗ lực luyện công bởi vì tôi muốn chắc chắn rằng tôi học các động tác một cách chính xác, trong khi không có nhóm luyện công nào ở gần thị trấn của tôi. Từ thông tin trên Website, tôi thấy có hai lựa chọn; tôi có thể đến Halifax là địa điểm gần tôi hơn. Tuy nhiên, nhiều bạn học trung học của tôi đang học ở trường đại học ở đó và tôi nghĩ là sẽ khó cho tôi hơn để tập trung vào tu luyện và thay đổi căn bản phong cách sống nếu tôi bị phân tâm trong môi trường đó.

Điểm luyện công gần nhất tiếp theo là ở Montreal cách thị trấn nơi tôi ở 10 giờ chạy xe. Tuy nhiên, lúc đó một trong những người bạn thân của tôi đang sống ở Montreal và đang huấn luyện để trở thành một vận động viên Olympic. Tới Montreal dường như là lựa chọn tốt nhất vì cũng sẽ dễ dàng hơn khi sống lành mạnh và tích cực với người bạn này – người mà có một thời gian biểu luyện tập khắt khe.

Bạn tôi có một phòng khép kín nhỏ ở tầng hầm gần sân vận động Olympic ở Montreal và cậu ấy đồng ý cho tôi ở cùng. Khi tôi đã ổn định cuộc sống, tôi gọi tới một điểm luyện công địa phương để xác nhận lại thông tin về lịch luyện công vào sáng Chủ Nhật. Tôi không biết đường đi quanh Montreal, do đó tôi đã nghiên cứu bản đồ, nghe một số chỉ dẫn của bạn tôi và lên kế hoạch cách tới điểm luyện công đúng giờ.

Khi tôi xuống tàu điện ngầm ở trạm dừng gần nhất thì đã sát giờ luyện công, do đó tôi bắt đầu chạy đến điểm luyện công. Tôi đã đến vừa đúng lúc.Chúng tôi ngồi xuống bắt đầu luyện bài tĩnh công. Tôi hụt hơi và tim vẫn đang đập mạnh vì chạy. Tôi hít vài hơi thở sâu và bắt đầu lắng nghe theo hướng dẫn từ phụ đạo viên điểm luyện công.

Trong lời dẫn nhập của bài công pháp số 5, có một đoạn “Tâm khởi từ bi” (Đại viên mãn Pháp). Vào lúc đó, tâm tôi tràn ngập lòng thương xót và từ bi đối với tất cả mọi người đang đau khổ trên thế giới. Sau đó là thế tay gia trì công năng hình trụ. Ngay khi tôi duy trì thế tay đó, một cảm giác vui vẻ lạ lùng tràn ngập trong tôi. “Bạn cuối cùng cũng làm được điều đó, bạn cuối cùng cũng làm được điều đó” vang vọng trong lòng tôi.

Cơn đau ở chân tôi trở nên dữ dội, nhưng tôi tiếp tục nghĩ về pháp lý nhắc đến trong Pháp Luân Công rằng vật chất đen đang di chuyển xuống chân trong khi thiền định.

“Người có thiên mục tầng thứ cao nhìn thấy rằng, khi rất đau, thì từ cả trong và ngoài thân thể người luyện công có một khối lớn màu đen hạ xuống tiêu đi. Cái đau của đả toạ là đau từng trận và làm tâm rất khó chịu, có người có ngộ tính, bèn không tháo ra,” (Pháp Luân Công – Chương III-Tu luyện tâm tính)

Nhiều tuần sau, sau khi luyện công và học pháp nhóm, tôi bắt đầu phát tờ thông tin ở Làng Trung Quốc. Ban đầu, tôi chỉ nghe các học viên khác nói và đọc tờ rơi để nắm được nội dung. Sau đó tôi bắt đầu nói những thông tin cơ bản với mọi người và trả lời câu hỏi của họ.

Sau sáu tháng ở Montreal, tôi quay trở về quê mình. Trước khi rời Montreal, tôi đã đóng gói một túi vải thô đựng chật cứng các tờ rơi và tài liệu giảng chân tướng mang về để tôi có thể tiếp tục nói cho nhiều người biết về môn tu luyện tuyệt vời này.

Không lâu sau khi tôi trở về quê, tôi bắt đầu làm việc toàn thời gian và sử dụng thời gian rảnh của mình vào các buổi tối để luyện công ở công viên và phát tờ rơi và nói chuyện với mọi người về môn tu luyện. Một đêm không lâu sau khi tôi thực hiện lịch trình này, tôi đã có một giấc mơ rằng tôi đang bay vào vũ trụ. Tôi coi đó là điểm hóa rằng tầng thứ của tôi đã được đề cao. Tôi tiếp tục ra ngoài luyện công ở công viên và phát tờ rơi để cho nhiều người hơn biết về Pháp Luân Đại Pháp là gì và cách mà pháp môn tu luyện đang bị đàn áp sai trái ở Trung Quốc. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ trên đỉnh đầu khi tôi có một cuộc nói chuyện tích cực và hiệu quả với ai đó về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có nhiều giấc mơ hơn về việc bay vào vũ trụ và dường như mỗi lần tôi lại lên cao hơn. Tôi được khích lệ, như thể tôi càng tu luyện và đồng hóa với Pháp, tầng thứ của tôi càng cao hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/3/371980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/6/171410.html

Đăng ngày 17-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share