Bài của một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp tại tĩnh Liễu Ninh

[Minh Huệ] Tôi thường nói đây là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi. Đó là vì tôi may mắn được làm một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp. Trong mấy năm vừa qua, tôi đã luôn tiến bộ không ngừng trong Đại Pháp.

Gia đình tôi đi từ sự sợ hãi đến sự trợ giúp

Tôi lần đầu tiên nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp là vào tháng bảy 1998, khi em tôi kêu tôi tập luyện với nó. Tôi từ chối vì tôi không tin gì khác hơn là tiền. Sau này người chủ hảng tôi kêu nhiều công nhân, kể cả tôi, đi về hưu sớm. Chỉ khi đó tôi mới nghĩ đến việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi vẫn không thay đỗi và không muốn chi tiền, lúc đầu tôi chỉ mượn để đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Qua sự học Pháp, tôi hiễu ra được mục đích của đời người. Tôi mua quyển sách và quyết định tiếp tục tập luyện. Sau khi tôi bắt đầu hành động theo những nguyên lý chỉ định trong sách, sức khỏe cơ thể tôi tiến bộ rất nhiều. Tôi không còn mệt mõi và cảm thấy như là tánh tình tôi cũng tiến bộ.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi không thuận thảo lắm với hai con dâu của tôi. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cuối cùng bắt đầu hiễu phải làm sao. Như lời Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân,

Bình thường chúng ta luôn phải bảo trì tâm từ bi, tâm thái hòa ái. Khi đột nhiên gặp một vấn đề nào đấy, thì chư vị sẽ có thể xử lý nó được tốt. Nếu thông thường toàn tâm của chư vị luôn hòa ái từ bi như thế, thi khi đột nhiên xuất hiện vấn đề, chư vị sẽ có thêm một khỏang hòa hoãn, để cân nhắc thêm. Còn nếu trong tâm cứ luôn nghĩ đến tranh đấu với người khác, đấu tranh này khác, tôi nói rằng hễ gặp vấn đề là chư vị liền gây sự với người ta, đảm bảo là như vậy.

Khi tôi gặp lại các con dâu tôi, tôi rất tốt với chúng. Cho dù cử chỉ chúng thế nào, tôi cũng luôn lưu tâm đến chúng và hành động mọi điều với thiện. Khi chúng cần sự giúp đỡ, tôi cố hết sức để giúp chúng. Một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi, tôi tu luyện bản thân dựa theo những đòi hỏi của Đại Pháp. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ nói,

Con người ở trong mâu thuẫn, trong xung đột giữa người với người như vậy thì thậm chí vượt quá cả thống khổ loại kia. Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được. Trong lúc lục đục giữa người với người, thì cái tâm kia mới thật là khó giữ vững nhất.

Các con trai tôi có một nhà hàng ăn và có lúc nhờ tôi giúp. Cho dù tôi cố hết sức để giúp đở tất cả các con trai và con dâu tôi, nhưng chúng có lúc không được hài lòng một cách vô cớ. Sau khi trở về nhà, tôi học Pháp và hiễu ra rằng, như lời của Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân,

Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai lọai tình huống; một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị bất bình; ‘Cớ chi đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hóa nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường. Tại đơn vị công tác, tại các hòan cảnh công tác khác cũng lại như thế; kinh doanh cá thể cũng thế, cũng có giao tiếp người với người; không thể không có tiếp xúc với xã hội; tối thiểu cũng có quan hệ hàng xóm.

Như vậy, trong những va chạm đó, tôi tiếp tục tu luyện thể theo đòi hỏi của Đại Pháp.

Khi tôi càng làm tốt, thì sự liên hệ giữa các con dâu tôi và tôi được tiến bộ. Con trai tôi nói rằng, từ những thay đỗi nó thấy nơi tôi, nó có thể nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là rất tốt. Chúng không cản trở khi tôi làm sáng tỏ sự thật với các khách hàng của nhà hàng. Một tờ giấy (poster) viết ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ cũng được treo trên tấm kiếng lớn trong nhà hàng. Qua sự tu luyện của tôi, cả nhà tôi trở nên an vui và hạnh phúc. Khi tôi giới thiệu Đại Pháp với những người khác, tôi cũng nói với họ rằng khi một con người đi tu luyện, cả gia đình cũng được hưởng. Qua Chính niệm và chánh hành của tôi, cả gia đình tôi đều bắt đầu thay đõi từ sự lo sợ cho đến trở nên ủng hộ.

Dùng cơ hội để làm sáng tỏ sự thật

Năm 2002, một lần nọ tôi tìm thấy 50 đồng (yuan — tiền Trung Quốc) giữa chợ, vì vậy tôi lớn tiếng kêu lên, ‘Có ai rớt mất tiền không?’ Ngay lúc bấy giờ có người trã lời rằng người mà bị rớt tiền đó có lẽ đã rời đi và đề nghị tôi giữ lấy số tiền đó. Tôi nói, “Không, tôi sẽ không làm điều đó. Tôi là một đồng tu Pháp Luân Công.’ Một người khác nói, ‘Chánh phủ không cho phép nó, tại sao chị còn dám tập luyện?’ Tôi nói, ‘Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở nên người tốt và không tham lam, đó không tốt sao? Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt với những tiêu chuẩn đạo đức cao và nghĩ đến người khác. Sao nó không tốt được?’ Có nhiều người trong chợ lắng tai nghe cuộc đối thọai của chúng tôi. Sau này, có người trở lại tìm kiếm đồng tiền mà chị ta đã đánh mất. Khi tôi biết được và đưa lại tiền cho chị ta, thì có người đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi họ nói với chị ta, ‘Bà cũng phải tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vì như tôi thấy nó rất tốt và những người tu luyện nó có một tiêu chuẩn đạo đức rất cao.’

Sư phụ luôn bên cạnh tôi

Sau khi khủng bố bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999, tôi nghĩ rằng đó là trách nhiệm của tôi như một đồng tu là phải nói lên sự trong sạch của Sư phụ và sự vô tội của Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi chương trình đi Bắc Kinh khiếu nại, nhưng tất cả các đường giây đi khiếu nại đều bị chận lại. Tám đồng tu từ những tĩnh khác nhau, kể cả tôi, quyết định đi chứng thực Pháp tại Thiên An Môn. Trước khi đi, tôi nói, ‘Chúng ta đi đến nơi đó đường đường chính chính, và chúng ta sẽ trở về đường đường chính chính.’ Từ các hướng khác nhau, chúng tôi đến Thiên An Môn và tập trung nơi mà cờ hiệu được trưng lên. Chúng tôi cùng nhau làm bài tập thứ nhì ôm Pháp Luân. Sau khi bị bắt, tôi có thể thóat thân dùng trí huệ và Chính niệm. Tôi hiểu được rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng tôi. Khi chúng ta có Chính Niệm và Chính Hành, Sư phụ có thể làm mọi điều cho chúng ta.

Một lúc khác ban ngày chúng tôi chuẩn bị một số băng vãi và đi treo chúng lên vào đêm. Khi đến thời treo chúng lên, một đồng tu khác mà lẽ ra đi làm điều đó với tôi thì không thấy đến. Vì vậy tôi viết xuống một vài chữ cho anh ta để ở bên cữa nhà tôi. Ngay sau khi tôi rời đi rồi, chồng tôi về đến nhà, cho dù bình thường anh không đi về nhà trong giờ làm việc. Ngay sau khi anh lấy tờ giấy ghi chú xuống rằng tôi đã rời đi – trên đó có tên của người đồng tu – thì một nhóm cảnh sát xuất hiện để bắt tôi. Tất cả những điều này xảy ra trong vòng một vài phút. Kết quả là cả người đồng tu và tôi đều vô sự. Sau đó chúng tôi tiếp tục treo băng vãi dọc các con đường chánh và đường hẽm.

Có nhiều trường hợp khác cũng giống như vậy. Trong nhiều năm qua trong lúc tôi tu luyện trong Đại Pháp và dưới sự bão hộ của Sư phụ, tôi buông bỏ được nhiều chấp trước. Tôi đã thay đỗi từ một con người ích kỷ thành một đồng tu vị tha. Cho dù gió mưa hay tuyết đỗ, dù đêm tối đen, chúng tôi đi phát những tài liệu làm sáng tỏ sự thật cho khắp nơi trong khi vừa đi chúng tôi vừa đọc những bài thơ của Sư phụ trong Hồng ngâm.

Khi một đồng tu giải thích cho một giám đốc chính trị, cả hai đều chảy nước mắt.

Vào tháng ba 2002 (một thời gian ‘nhạy cảm’ vì Hội đồng Nhân dân đang nhóm họp), Giám đốc Chánh trị của một sở cảnh sát địa phương đã bắt được một đồng tu và tôi trong khi chúng tôi đang phát những tài liệu làm sáng tỏ sự thật giữa ban ngày. Người bạn đồng tu này không sợ và nói với tôi rằng tôi phải rời đi trước khi cảnh sát đến. Tôi tự nghĩ tôi không thể bỏ người bạn tu này lại nơi đây. Hơn nữa, hai người đồng tu phải chăng mạnh hơn một? Vì vậy chúng tôi ở lại làm sáng tỏ sự thật với anh ta. Người đồng tu kia nói, “Chúng tôi đã già lắm rồi, chúng tôi có thể an hưởng đời sống hạnh phúc an vui ở trong nhà. Vì sao chúng tôi chịu nguy hiễm để đi phát những tờ bướm này? Phải chăng đều là vì sự tốt lành cho anh?”

Trong khi tiếp tục nói chuyện, người bạn đồng tu kia rướm nước mắt và người Giám đốc Chánh trị cũng rướm nước mắt. Ông ta nói, “Chúng tôi cũng biết các vị là người tốt, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi phụ trách vùng này. Thông thường có hai người viên chức cùng nhau đi tuần. Thật là hơi khó khăn để giải quyết nếu người viên chức kia cũng có mặt nơi này hôm nay. Xin hãy cẩn thận. Các vị được tự do ra đi.”

Khi tôi nhìn lại nhiều năm vừa qua, có nhiều điều để viết xuống từ nơi kinh nghiệm tu luyện của tôi. Nghĩ tới những khó khăn mà các đồng tu gặp phải để vào mạn lưới, tôi chỉ viết xuống một vài điều chánh.

11-11-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/11/11/88885.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/30/55103.html.

Dịch và đăng ngày 6-12-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share