Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-09-2007] Tôi là một bác sỹ và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1997. Cũng như nhiều học viên khác, tôi cũng đã trải qua cảm giác hạnh phúc, phấn chấn và ngộ ra những Pháp lý của vũ trụ khi học Pháp.

Nhưng vì chỉ ngộ Pháp một cách nông cạn nên tôi không hiểu được nội hàm thực sự của Pháp. Dưới áp lực to lớn của cuộc bức hại vào năm 1999, thậm chí tôi đã đứng trước ống kính máy quay và thừa nhận rằng: “Tôi không còn tu luyện Pháp Luân Công nữa.” Ngay cả khi nó trái với ý muốn của tôi, tôi vẫn mắc sai lầm mà một người tu luyện không nên có và hủy hoại thanh danh của Đại Pháp. Không có từ ngữ nào có thể mô tả sự đau đớn và cảm giác tội lỗi của tôi sau đó. Tâm trí tôi vô cùng thống khổ.

Tôi vẫn còn hối hận trong bốn năm sau đó, nhưng Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi. Một ngày nọ trên đường đi làm, đột nhiên tôi có một ý nghĩ từ thẳm sâu của sinh mệnh, “Tôi muốn tu luyện Đại Pháp.” Niệm đầu này rất mạnh mẽ. Tiếp sau đó, những học viên khác đã đến gặp tôi và giải thích cho tôi nghe về cuộc bức hại từ giác độ của Đại Pháp, chẳng hạn như “Vụ tự thiêu được dàn dựng ở Thiên An Môn,” việc này đã có tác dụng thức tỉnh tôi từ trong mê. Tôi đọc lại Chuyển Pháp Luân trong nước mắt và nhận ra rằng tôi thực sự đã có lại được những gì tôi cần trong cuộc đời – nhờ sự từ bi của Sư phụ.

Sau đó tôi đọc những quyển sách của Sư phụ với tâm truy cầu mạnh mẽ và đối mặt liên tiếp với những khổ nạn. Bây giờ tôi sẽ viết lại những điều mà tôi đã nhận ra được. Xin hãy từ bi chỉ ra những gì chưa đúng.

Sư phụ xin hãy gia trì cho con!

Từ khi quay lại tu luyện Đại Pháp, càng ngày tôi càng hiểu rằng Đại Pháp là trân quý như thế nào. Tôi gấp rút sao chép Tinh Tấn Yếu Chỉ và gửi mail cho một đồng tu., nhưng tôi làm việc này với tâm lo sợ. Học viên đó đã bị báo cáo rồi bị bắt và cô ấy đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi. Sau sự việc này, cô ấy gọi điện thoại cho tôi và giải thích rằng cô ấy không thể không làm việc đó. Tôi không có bất kỳ oán hận nào với cô ấy và tôi tin rằng cô ấy thực sự nghĩ như vậy khi bị cảnh sát bắt.

Không lâu sau đó, vào một buổi chiều, người từ sở cảnh sát, phòng 610 và đồn cảnh sát địa phương đã đến cơ quan bắt tôi và lục soát nhà của tôi. Tôi không biết cách phát chính niệm để thanh lý can nhiễu, nhưng tôi nhận ra rằng họ tới là để tìm những tài liệu về Đại Pháp. Học cũng tìm chứng cứ phạm tội cho những nguồn tài liệu này. Trên đường tới đồn cảnh sát, tôi nghĩ, “Ngay cả khi tôi không thể tu luyện viên mãn, tôi phải bảo vệ những đồng tu đã cung cấp tài liệu cho tôi.” Khi nghĩ như vậy, tôi trở nên thanh thản hơn và không gì còn khuấy động tâm thái bình hòa của tôi. Thái độ của tôi trở nên ôn tồn, thư thái, đúng mực và đường hoàng.

Cảnh sát đã không tìm ra bất cứ thứ gì mà họ muốn và phải lịch sự để tôi về nhà. Tôi rất ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của tôi trong suốt quá trình này và nhận ra rằng Sư phụ đã gia trì cho tôi.

Một niệm thay đổi mọi việc

Học Pháp nhiều hơn làm tôi nhận thức được sâu sắc tầm quan trọng của việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Nỗ lực đầu tiên của tôi trong việc giảng chân tướng cho các đồng nghiệp khá kỳ diệu. Lần đầu, tim tôi đập loạn xạ với hơn 120 nhịp/phút. Tuy nhiên, khi tôi xuất ra niệm: “Tâm sợ hãi này là do cựu thế lực can nhiễu,” nhịp tim của tôi đã trở lại bình thường. Tôi không thể giải thích những trải nghiệm của tôi dưới góc độ y học. Sau đó tôi hiểu rằng tôi không còn là người thường nữa – chỉ một suy nghĩ đã mang lại những khác biệt to lớn.

Có can nhiễu và giả tướng trong việc giảng chân tướng. Một đồng nghiệp của tôi đã xem đĩa DVD và nghĩ rằng nó thực sự tốt. Sau đó tôi bảo cô ấy đọc Chuyển Pháp Luân. Chồng cô ấy giận dữ và đã dẫn cô ấy đem theo tài liệu lên gặp Trưởng khoa của chúng tôi. Chồng cô ấy làm việc trong hệ thống tư pháp và biết rất rõ rằng Pháp Luân Công bị bức hại như thế nào. Ông ấy lo sợ rằng vợ ông ấy sẽ gặp rắc rối. Trưởng khoa nói chuyện với tôi. Tôi nhận ra rằng đây là cơ hội cho tôi nói với ông ấy về cuộc bức hại. Tôi nói với bất kỳ ai ngồi trước mặt tôi về cuộc bức hại.

Đề cao tâm tính qua việc cân nhắc đến người khác trước

Tôi bị chuyển công tác từ trạm xá lên bộ phận kho vận. Lúc đầu tôi cảm thấy lúng túng, và sau đó tôi nhận ra rằng đó là can nhiễu và bức hại của cựu thế lực và tôi nên kiên quyết phủ nhận nó. Tôi có nên rời khỏi vị trí hiện tại và sang vị trí mới không? Làm thế nào để phủ nhận an bài của cựu thế lực? Cuối cùng tôi quyết định làm việc ở bộ phận kho vận vì ở đó có nhiều người chưa biết chân tướng về cuộc bức hại.

Vào ngày công bố quyết định chuyển tôi sang bộ phận mới, tôi ngồi đối diện với các cấp trên và những người liên quan trong phòng họp nhỏ. Dưới góc độ của người thường, đây là một cuộc đối chất nghiêm trọng và đáng sợ; nhưng với tôi, đây là một nhóm những sinh mệnh đang chờ được nghe chân tướng về cuộc bức hại. Một lãnh đạo nói, “Vì sao chị kiên quyết tu luyện Pháp Luân Công ngay cả khi Chính phủ đã cấm nó?” Tôi nói về việc Đại Pháp đã được phổ truyền trên thế giới; nói về vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn; và những hiệu quả tích cực mà Đại Pháp đã mang tới cho mọi người, ví dụ như việc tu luyện Đại Pháp sẽ đề cao tiêu chuẩn đạo đức như thế nào. Họ yên lặng lắng nghe. Có lúc họ hỏi tôi vài câu hỏi. Tôi tiếp tục phơi bày cuộc bức hại trong khi trả lời các câu hỏi. Phòng họp đã trở thành “sân khấu giảng chân tướng.” Sau đó Trưởng khoa nói, “Chúng ta luôn khuyến khích tất cả nhân viên không nhận tiền của bệnh nhân. Chúng ta thực sự nên giáo dục họ nâng cao đạo đức.” Những lời nói của ông ấy chứng tỏ rằng ông ấy không phản đối. Tôi biết rằng chủ ý thức của họ đã được thức tỉnh. Cuối cùng tôi đứng lên và nói, “Tôi sẽ làm tốt công việc ở bất cứ nơi đâu.” và kết thúc phần trình bày của mình.

Sau khi bị chuyển sang vị trí mới, tôi nói với mọi người một cách cởi mở rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Do đó, tôi bắt đầu công khai tu luyện và “giảng chân tướng.” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho nhiều người quan trọng nghe được chân tướng. Tôi không còn lo lắng về khả năng quay về vị trí cũ nữa. Tôi không quan tâm đến điều đó; điều đó là tùy thuộc vào Sư phụ. Hai tháng sau tôi được trở về vị trí cũ. Thời điểm đó, Cửu Bình được công bố và tôi bắt đầu khuyên các đồng nghiệp thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Đa số mọi người đều đồng ý.

Tôi minh xác rằng ngay cả khi cựu thế lực bức hại tôi và thay đổi vị trí công tác của tôi, bằng chính niệm của một người tu luyện, tôi sẽ đối mặt với nó. Bằng cách này, tôi đã vượt qua bức hại và trợ giúp Sư phụ Chính Pháp và đề cao tâm tính. Con xin tạ ơn Sư phụ từ bi!

Sau khi quay về nơi làm việc cũ, tôi vui mừng chia sẻ việc này với đồng tu. Mặc dù tôi vẫn làm ba việc, nhưng tâm hoan hỉ và tâm tự mãn chứng thực bản thân đã khởi phát mà tôi không hay biết. Thỉnh thoảng tôi nhận ra nó, nhưng tôi vẫn chưa thực sự tu bỏ nó. Tôi tận hưởng niềm vui và không nhận ra rằng tôi đã xa rời Pháp. Vì vậy mà trong một thời gian dài khi học Pháp và phát chính niệm tôi đều buồn ngủ.

Sau đó tôi đọc “Tuần báo Minh Huệ.” Tôi vô cùng xúc động và chấn động trước sự vô tư vô ngã của đồng tu và kinh nghiệm của họ trên con đường tu luyện. Tôi ngộ ra được nhiều Pháp lý. Từ đó tôi không còn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp nữa. Tu luyện là nghiêm túc phi thường, và cựu thế lực có thể can nhiễu bạn bất kỳ lúc nào nếu bạn không tinh tấn, khi bạn không liên tục hướng nội và khi bạn không thực thi mọi việc theo yêu cầu của Pháp.

Một ngày nọ khi chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng và sắp sửa đi ra ngoài, tôi có ý nghĩ sau: “Trạng thái tu luyện gần đây của tôi không tốt; tôi học Pháp không tinh tấn và phát chính niệm không thanh tĩnh. Liệu tôi có an toàn khi đi ra ngoài không?” Sau đó trong tâm tôi vang lên Pháp của Sư phụ. Tôi nhận ra rằng tôi không thể dừng việc cứu người chỉ vì lo lắng cho an toàn của bản thân. Ngày hôm đó, tôi phát tờ rơi suốt ngày mà không có bất cứ phiền phức nào nhờ vào việc bảo trì chính niệm mạnh mẽ và kiên định. Tâm tính tôi đề cao vì tôi nghĩ đến người khác trước. Tôi nhận ra rằng những việc mà Sư phụ bảo chúng ta làm là để cho chúng ta đề cao trong tu luyện.

Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi

Tôi cảm thấy Sư phụ liên tục bảo hộ tôi. Một lần khi tôi đi đến một tòa nhà chung cư hẻo lánh. Tôi nghĩ rằng nơi đó quá xa nên những học viên khác sẽ không đến. Tôi phân phát nhiều tài liệu và sau đó mở một chiếc thùng dành để đặt mua sữa của chủ nhà. Tôi thấy một quyển cửu bình trong đó. Sự tinh tấn của đồng tu đã làm tôi thực sự cảm động. Tôi cầu Sư phụ: “Sư phụ ơi, xin hãy đưa con đến những nơi mà đồng tu chưa đến.” Tôi nhảy lên xe đạp, đạp xe qua nhiều góc phố và đến một con đường nhỏ. Một số tòa nhà thấp và cũ mang dáng dấp nửa quê nửa tỉnh xuất hiện trước mắt tôi. Phần lớn cửa nhà đang mở và mọi người đang tấp nập ra vào. Tôi nói với Sư phụ, “Con không quen với khu vực như thế này. Con xin Sư phụ hãy gia trì cho con.” Ngay lập tức tôi được bao bọc bởi một trường năng lượng mỹ diệu và từ bi. Thật khó có thể mô tả rằng tôi đã bình tĩnh như thế nào. Tôi đường hoàng bước vào những tòa nhà này. Ngay cả nếu có vài người đi ra, tôi vẫn có thể gặp họ sau khi đặt tài liệu vào chỗ. Tôi bình tâm và không có tâm sợ hãi. “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phu.” (Chuyển Pháp Luân). Sư phụ đã làm mọi thứ, tất cả chúng ta chỉ thực hiện công việc để hoàn thành thệ ước trợ Sư chính Pháp mà thôi.

Giảng chân tướng cho người nhà

Trước năm 1999, con trai tôi theo tôi học Pháp và luyện công. Vì tôi không làm tốt nên cháu đã ngừng tu luyện Đại Pháp. Khi tôi minh bạch mọi việc, tôi bắt đầu nói với con trai sự thật về cuộc bức hại. Một lần cháu chỉ tay thẳng vào mặt tôi và nói, “Mẹ đừng nói những thứ này với con nữa.” Tôi đáp, “Con phải có trách nhiệm với tương lai của con.” Cháu đã bị chấn động. Tôi chưa bao giờ từ bỏ cơ hội cho cháu biết chân tướng.

Ngay trước một kỳ thi quan trọng trước khi tốt nghiệp cấp II, con trai tôi sốt cao, trên 40 độ C. Cháu không muốn đi bệnh viện cũng không muốn tiêm thuốc. Tôi bảo cháu nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Con trai tôi nhìn tôi một cách nghi hoặc. Sau đó tôi kể cho cháu nghe nhiều câu chuyện về những đồng tu và những thần tích của Đại Pháp. Cháu đồng ý. Sau đó, cháu đã ra nhiều mồ hôi và hạ sốt. Ngày hôm sau con trai tôi đã tự đi thi. Sau đó, cháu nói với tôi rằng, khi cơn sốt biến mất, cháu rất hạnh phúc và biết ơn. Tôi hiểu hạnh phúc ấy to lớn như thế nào khi một sinh mệnh đang quay về với Pháp.

Sau đó con trai tôi bị một vết phồng rộp khá nghiêm trọng ở chân vì chạy bộ. Ngày thứ hai, một chân cháu sưng to. Tôi bảo con trai niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sáng hôm sau cháu thức dậy và phát hiện rằng tất cả chỗ sưng đã biến mất. Chứng kiến thần tích của Đại Pháp, con trai tôi đã tin tưởng vào Đại Pháp và trở lại tu luyện Đại Pháp. Thời điểm đó cháu không học Pháp tinh tấn. Tôi chia sẻ với cháu nhiều hơn về Đại Pháp. Hiện giờ con trai tôi tuân thủ việc học Chuyển Pháp Luân và Tinh Tấn Yếu Chỉ, đọc những bài chia sẻ trên Minh Huệ net và giảng chân tướng cho mọi người, ngay cả khi cháu khá bận rộn với bài vở. Tâm tính của cháu đang đề cao. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và tu luyện, hình thành một môi trường tốt nhằm thúc đẩy nhau ngộ Pháp và tu luyện tinh tấn hơn.

Em gái tôi làm việc ở miền Nam Trung Quốc. Chúng tôi hợp nhau, nhưng cô ấy có thành kiến với Đại Pháp. Tôi đã nói với cô ấy nhiều lần qua điện thoại, nhưng cô ấy vẫn như trước. Tôi đến giúp cô ấy khi cô ấy sinh em bé. Tôi tiếp tục nói với cô ấy về sự thật. Cô ấy đã thoái Đảng nhưng nửa tin nửa ngờ. Sau khi xuất viện, tôi lặng lẽ đặt một tấm bùa hộ mệnh có chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” dưới gối cô ấy.

Buổi sáng ngày thứ ba sau khi sinh em bé, em gái tôi kể lại rằng cô ấy và đứa bé vừa trải qua một khảo nghiệm vào đêm trước. Cô ấy nói rằng cháu bé đã khóc cực kỳ lâu và không cách nào dỗ cháu ngưng khóc. Rồi cô ấy thấy một bóng đen bay về phía hai mẹ con. Khi bóng đen gần chạm đến họ, một người với vầng hào quang phía sau đã dùng bàn tay xua bóng đen ấy đi. Ngay lập tức đứa bé ngừng khóc. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho cô ấy thấy được cảnh tượng tại không gian khác. Sau đó cô ấy đã thực sự tin tưởng vào Đại Pháp. Tôi cảm nhận Sư phụ thật từ bi. Chúng ta thực sự không có lý do nào không thực hiện tốt những gì chúng ta nên làm.

Dì tôi có nền tảng tốt về tâm linh và khá quan tâm đến khí công. Thông qua việc luyện tập một môn khí công khác mà thiên mục của dì đã được khai mở. Dì vẫn luyện tập môn ấy cho đến một ngày dì nghe thấy rằng những người sáng lập môn khí công mà dì đang tập luyện gây gổ với nhau về chuyện tiền nong. Điều này làm dì vô cùng thất vọng, nhưng dì vẫn chưa chấp nhận Đại Pháp.

Dì tới nhà tôi ở một thời gian khi mẹ tôi mổ sỏi mật. Tôi biết rằng cơ hội tốt đã đến. Tôi nhân cơ hội này đã giảng chân tướng về cuộc bức hại và những thần tích của Đại Pháp khi dì chăm sóc mẹ tôi. Dĩ nhiên, không chỉ nói, mà tôi còn cố gắng chỉ cho dì thấy những chấp trước của dì. Thỉnh thoảng, tôi chăm chú lắng nghe và nói ít hơn. Tôi đối đãi với gia đình bằng chính niệm, niềm hạnh phúc và sự bình hòa mà tôi tu luyện được từ Đại Pháp. Họ đã thay đổi và dần dần chấp nhận Đại Pháp. Hiện giờ mẹ tôi thường nhẩm mỗi ngày, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Bà kể với những đồng tu rằng sức khỏe bà được cải thiện là vì tôi. Đồng tu nói rằng mẹ tôi thật tỉnh táo. Kỳ thực, mẹ tôi có sức khỏe tốt là nhờ Đại Pháp.

Dì tôi cũng đã bắt đầu chấp nhận Đại Pháp. Một ngày khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, dì phấn khởi bảo với tôi rằng dì thấy nhiều ngôi sao vàng cách khoảng 2,5 cm bên trên mỗi chữ. Thoạt đầu dì tưởng rằng dì bị hoa mắt, những khi đọc tờ báo để cạnh đó, thì không có hình ảnh như thế xuất hiện. Có hôm dì nói với tôi rằng có tầng tầng lớp lớp Pháp Luân trước mắt. Hôm khác thì dì nói rằng dì thấy Pháp thân của Sư phụ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp, và thực sự vui mừng khi thấy những sinh mệnh này đã minh bạch.

Về phần chồng tôi, chúng tôi có mối quan hệ rất tốt. Chúng tôi ít khi cãi vã. Khi tôi quay lại tu luyện Đại Pháp, tôi đã để cựu thế lực lợi dụng chấp trước sợ hãi và tình. Chồng tôi không còn lý trí và đã giận dữ đề nghị ly hôn với trôi. Ông ấy muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Có hôm ông ấy nói rằng tôi đã làm cho cái nhà không còn là cái nhà nữa, và tôi buộc phải lựa chọn giữa Đại Pháp và ông ấy. Ông ấy còn xé sách Đại Pháp và tài liệu giảng chân tướng.

Chính niệm của tôi thì yếu và khi ông ấy gây rối, tôi lại càng yếu nhược hơn. Đôi lúc khi tôi muốn tập trung phát chính niệm, ông ấy hét lên, “Bà đang làm cái gì vậy?” Tôi không hiểu vì sao bởi vì ông ấy chắc chắn biết rằng tôi sắp phát chính niệm. Sau đó tôi mới nhận ra rằng ông ấy đang bị lạn quỷ ở không gian khác khống chế.

Khi cãi vã, ông ấy luôn luôn lôi mẹ tôi vào. Mẹ tôi sẽ khóc trên điện thoại, và tôi cũng vậy. Tôi rất đau khổ. Tất cả xung đột đến cùng lúc; tình cảm vợ chồng, mối quan hệ mẹ con, những lần khám xét nhà bất hợp pháp, can nhiễu từ sở cảnh sát địa phương và thậm chí một số tình huống không mong muốn ở cơ quan. Tất cả đều cùng mục đích là bắt tôi từ bỏ tu luyện.

Một vài học viên đề xuất rằng tôi nên đồng ý ly hôn bởi vì họ nghĩ rằng tôi có lẽ sẽ thoát khỏi xung đột và sẽ trả được nhiều nghiệp. Tôi không nghĩ rằng làm cách này là đúng. Chúng tôi đã không có thể ngộ tốt về Pháp tại thời điểm đó và không thể phân biệt được tu luyện trong Chính Pháp và tu luyện cá nhân là như thế nào.

Khi chồng tôi xua đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi ngồi lặng lẽ trên một băng ghế ngoài đường suốt đêm tối và thực sự không biết mình nên làm gì. Nhưng trong tâm tôi vẫn bảo trì một niệm: “Tôi là một học viên. Tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện.” Suy nghĩ này đã giúp tôi vượt được qua. Chồng tôi sau đó đã bước ra ngoài và bảo tôi vào nhà. Tôi tin rằng điều đó không chỉ đến từ chính niệm của những đồng tu mà còn là nhờ sự từ bi của Sư phụ.

Với việc liên tục học Pháp, tu luyện và bảo trì chính niệm, giờ đây tôi không còn như trước nữa. Ngay cả khi chồng tôi không hoàn toàn hiểu về Đại Pháp, ông ấy cũng không còn can thiệp vào việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm của tôi. Không khí gia đình tôi trở nên hòa ái.

Cùng lúc ấy, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho bạn học cũng, đồng nghiệp và bạn bè. Tôi có một cách tiếp cận cụ thể: khi gặp họ thường xuyên, đặc biệt là với đồng nghiệp, tôi sẽ nói chuyện với họ dần dần, hôm nay một ít, không có kết quả; ngày hôm sau nhiều hơn, ngày hôm sau nữa lại thêm chút nữa. Tôi sẽ bình hòa nói chuyện với họ hoặc thi thoảng đưa tài liệu cho họ mỗi khi chỉ có chúng tôi với nhau để họ dễ dàng chấp nhận những gì tôi nói và đưa cho mà không sợ hãi.

Nhiều năm trôi qua. Phần lớn đồng nghiệp tôi đã biết chân tướng và đã thoái Đảng. Một số đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân và luôn tự nhắc nhở bản thân rằng tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi đối đãi với mọi người bằng sự tử tế, hòa ái và nhẫn chịu mà tôi tu xuất từ Đại Pháp. Những đồng nghiệp của tôi nói, “Tôi không tin những gì TV nói. Tôi nghĩ chị là người tử tế và tôi tin tưởng chị.”

Nhìn lại con đường tu luyện mà tôi đã bước qua, tôi cảm thấy còn xa lắm mới đạt được tiêu chuẩn mà Sư phụ yêu cầu. Đôi lúc nghĩ về Sư phụ tôi muốn khóc và cảm thấy xấu hổ. Nhung Sư phụ luôn từ bi bảo hộ tôi. Các bạn đồng tu, cách duy nhất không làm Sư phụ thất vọng là tu luyện tinh tấn. Chúng ta nên cân nhắc đến người khác trước để đạt được cảnh giới “bậc Chính Giác vô tư vô ngã” (“Phật tính vô lậu” – Tinh tấn yếu chỉ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/9/27/163447.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/10/19/90613.html

Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share