Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-8-2018] Năm 1998, ông Vu là bí thư thôn chúng tôi, thời điểm đó có rất nhiều học viên Pháp Luân Công trong thôn. Ông cho phép họ luyện công bên ngoài văn phòng đại đội. Mỗi khi thời tiết xấu, ông lại mời mọi người vào trong tòa nhà.
Sau khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, các học viên đã thỉnh nguyện lên chính phủ quyền được thực hành đức tin của mình. Một số người đã đến Bắc Kinh, một số lên chính quyền thành phố, còn một số lên chính quyền thôn.
Một lãnh đạo chính quyền địa phương đã gặp ông Vu và nói: “Thôn của ông có rất nhiều người tập Pháp Luân Công. Tôi nghe nói trước đây ông còn để họ luyện công ngoài văn phòng.”
Ông Vu nói: “Nơi khác thì tôi không rõ, nhưng tôi biết các học viên ở thôn tôi đều là người tốt. Trước khi họ tu luyện Pháp Luân Công, một số người không trả tiền điện. Nhưng bây giờ, họ trả tiền đúng hạn. Một số người không chịu phụng dưỡng cha mẹ già, mấy lần chúng tôi khuyên nhủ cũng chẳng ăn thua gì. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, họ đã tự thay đổi. Từ khi họ luyện công ngoài văn phòng của tôi, quanh năm suốt tháng sân đều sạch sẽ. Họ cũng làm nhiều việc tốt khác.”
Ông Vu chưa dứt lời, viên lãnh đạo đã cắt ngang: “Chỉ thị là từ trên xuống. Từ giờ trở đi, không ai được phép tập Pháp Luân Công, ngoài phòng làm việc của ông lại càng không.”
Chăm lo cho các học viên
Vì muốn nói với chính phủ về vẻ đẹp của Pháp Luân Công và lấy lại thanh danh của Sư phụ, nên chúng tôi đã đi thỉnh nguyện hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào chúng tôi cũng bị đưa lại về thôn.
Khi tôi bị đưa về từ Bắc Kinh, ông Vu đã đến gặp chúng tôi. Ông muốn giúp đỡ chúng tôi nhưng không có khả năng. Tuy nhiên, ông không lăng mạ chúng tôi như những người khác và ông cũng không trách chúng tôi vì đã mang đến phiền toái cho mình. Ông chỉ hỏi chúng tôi đã ăn chưa và sau đó mang thức ăn cho chúng tôi.
Trong những ngày chúng tôi bị đưa trở về thôn và bị giam giữ trong đồn công an, ông Vũ luôn cố gắng giúp đỡ chúng tôi. Cấp trên của ông đe dọa sẽ giữ lại tiền lương và tiền thưởng của ông nếu có bất cứ ai trong làng chúng tôi tiếp tục thỉnh nguyện đòi quyền tu luyện Pháp Luân Công.
Ông Vu mỉm cười và nói: “Tôi biết Đảng lại bắt đầu làm vận động, không để cho người dân sống yên ổn. Tôi nói với anh nhé, bất kể như thế nào, anh không được để người thôn tôi bị đói.” Ông cũng nói với trưởng đồn công an địa phương rằng: “Đừng đánh đập bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào từ thôn tôi.”
Trong mắt ông Vu, các học viên chúng tôi là những dân làng tốt nhất, ông mong chúng tôi có thể sớm về nhà.
Sau một khoảng thời gian, ông Vu lại tới thăm chúng tôi. Ông nói: “Tôi không có đủ quyền để thả mọi người, nhưng tôi thấy mọi người đã không được tắm trong nhiều ngày. Vì vậy, giờ tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài tắm rửa rồi lại đưa mọi người trở lại đây.” Chúng tôi đã rất cảm động.
Đã nhiều năm kể từ khi ông Vu rời khỏi vị trí bí thư thôn. Đi đến bất cứ nơi nào, ông cũng nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và Sư phụ Lý Hồng Chí thật vĩ đại. Ông làm tất cả những điều đó vì ông đã chứng kiến học viên khắp mọi nơi đều chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372109.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/21/171597.html
Đăng ngày 31-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.