Bài của một đồng tu Đại Pháp tại Vũ Hán, Trung quốc

[Minh Huệ] Mùa Xuân 1993, Sư phụ đến Vũ Hán giảng Pháp trong một phòng hội của sở nghiên cứu khoa học cấp trung ương (assembly hall of a central level scientific research department). Vì đây là lần đầu tiên Sư phụ dạy Pháp luân Công tại Vũ Hán, để cho nhiều người hơn được biết Pháp Luân Công, Sư phụ mang theo ba người đệ tử từ Bắc kinh và trãi qua ba ngày chữa trị cho bênh nhân. Trong ba ngày, càng lúc càng có nhiều bệnh nhân đến. Nhất là vào ngày thứ ba, họ đến như một giòng nước bất tận. Nhiều người không muốn rời đi cho đến quá đêm. Nhiều người với nhìều thứ bệnh, nhất là những bệnh khó và bất trị đến từ khắp mọi nơi. Sau khi Sư phụ chữa trị xong, họ tất cả được mạnh lành một cách mầu nhiệm. Rất nhiều người hiểu được sự huyền bí của Pháp luân Đại Pháp và lòng từ bi lớn lao của Sư phụ qua những sự việc này.

Câu chuyện thật sau đây làm tôi rất xúc động.

Một bà lão được chồng và con dâu của bà mang đến phòng hội. Bà đã bị bại liệt từ 5-6 năm nay và không tự chăm sóc được. Họ bưng bà ta lên Sư phụ. Bà ta dựa người trên một cái ghế vì bà ta không đứng được. Sư phụ chỉ nhìn bà ta mà không động tay. Sau một hồi, Sư phụ kêu bà ta đứng thẳng dậy. Lúc đầu bà ta rất sợ, nhưng sau đó Sư phụ khuyên khích bà ta đừng sợ, vậy bà ta mau mắn thẳng người dậy. Sau đó ông kêu bà ta bước tới trước, bà ta hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng bước được một bước dưới sự khuyến khích của mọi người. Sau đó bà bước tới trước với tự tin. Sau đó bà được kêu bước lên thang, nhưng không dám bước. Sư phụ nói với bà ta, ‘Hãy bước lên đi, không có vấn đề gì.’ Sau đó, bà thật sự bước lên cầu thang. Sau buổi giảng, bà ta cả bước đi về nhà tự mình lên. Sau một lúc, tôi ra khỏi phòng hội và thấy bà ta đang bước đi lòng vòng một mình. Tôi hỏi bà ta sao không ở nhà nghỉ ngơi. Bà trã lời: “Tôi không biết tại sao, tôi chỉ muốn bước đi thôi. Sau khi tôi về đến nhà, tôi vẫn còn cảm thấy như là tôi muốn đi thả bộ. Vì vậy tôi đi tới đi lui từ nhà, cuối cùng đi đến nơi này. Tôi đã không bước đi như vậy từ nhiều năm nay, tôi thật vô cùng sung sướng!”

Sau đây là một câu chuyện khác mà tôi không bao giờ quên.

Khóa học đặc biệt này kéo dài mười ngày. Sư phụ để ra hơn một tiếng rưởi đồng hồ để giải thích Pháp mỗi ngày, sau đó dạy chúng tôi các bài Công pháp. Một ngày kia sau khi lớp học bắt đầu, một người đàn ông khỏang 40 tuổi muốn đi vào mà không có phiếu nhưng nhân viên giữ ông ta lại và giải thích rằng ông ta cần có phiếu để đi vào phòng hội. Ông ta không nghe lời chúng tôi, trái lại bắt đầu gây chuyện, nói rằng, ‘Tôi đến đây để thách thức ông ta (Sư phụ). Thầy của tôi trên 100 tuổi, nhưng ông ta thì trẻ như vậy.’ Ông ta cũng nói thêm nhiều lời khó nghe. Chiều ngày hôm đó, Sư phụ biết được tin và cho phép ông ta đi vào. Sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp, ông ta rời đi một cách rất bình an. Ông ta tìm nhân viên phụ trợ và nói, ‘Tôi sẽ không gây sự nữa. Ông ta là một vị thầy chân chính.’ Mỗi lần tôi nhớ lại những ngày sung sướng khi mà tôi được may mắn lắng nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi luôn cãm giác đối với Sư phụ một niềm kính mến thâm sâu. Từ mỗi một sự mầu nhiệm mà bản thân được kinh nghiệm qua, tôi hiễu rõ được sự cứu độ lớn lao và lòng từ bi của Sư phụ, và qua chúng, niềm tin của tôi nơi Sư phụ và Đại Pháp trở nên càng thêm vững vàng.

31-8-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/8/31/83020.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/9/17/52521.html.

Dịch ngày 6-10-2004, đăng ngày 8-10-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share